Shutterstock
BÍ QUYẾT NUÔI DẠY CON CỦA NGƯỜI INUIT ĐỂ KIỂM SOÁT NHỮNG CƠN GIẬN DỮ
Tác giả: Cerith Gardiner
Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung
Từ: aleteia.org (09/12/2020)
WHĐ (27.12.2020) – Truyền thống từ phương Bắc này là một cách kiểm soát
cơn giận và nuôi dạy con cái hiệu quả, đặc biệt là khi trẻ mới biết đi!
Ở phần lớn thế giới phương
Tây, các bậc cha mẹ phải gồng mình chịu đựng đứa con “khủng khiếp tuổi lên hai”
– đó là khoảng thời gian thú vị trong cuộc đời của một đứa trẻ khi chúng nhận
thấy tiếng nói của chúng có thể biểu lộ sự bất mãn của mình với bất kỳ ai lắng
nghe chúng. Việc đó có thể gây kiệt
sức và áp đảo, nhưng có một cách để giải quyết tình trạng khó xử này trong việc
nuôi dạy con cái, và điều đó xuất phát từ con đường lên phía bắc.
Vào những năm 1960, một nhà
nhân chủng học 34 tuổi, Jean Briggs, đã thực hiện một chuyến đi kéo dài 17
tháng đến Vòng Bắc Cực. Sống trong một môi trường bị cắt bỏ mọi tiện nghi
sinh học thông thường, kể cả không có mái nhà trên đầu, Briggs sống sót nhờ
lòng tốt của một gia đình Inuit đã đưa cô về nhà của họ. Trong thời gian sống
với người Inuit, cô đã bắt gặp một hiện tượng đáng ngạc nhiên: người Inuit có
khả năng rất phi thường để kiểm soát cơn giận của họ.
Briggs chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn với Canadian Broadcasting Corp.
“Họ không bao giờ tỏ ra tức giận với tôi, mặc dù họ giận tôi rất nhiều”.
Trên thực tế, nhà nhân chủng
học đã phát hiện ra rằng biểu hiện tức giận được coi là một điểm yếu, hoặc thậm
chí là trò trẻ con, theo báo cáo NPR.
Briggs đã ghi nhận một vài
trường hợp mà việc nổi giận bất thình lình dường như có thể hiểu được. Khi
một sợi dây câu cá đã phải mất nhiều ngày để bện lại với nhau nay bị đứt trong
lần sử dụng đầu tiên thì câu trả lời ngắn gọn đơn giản là: “Bện nó lại với
nhau”.
Một bình trà nóng sôi sùng sục
rốt cuộc đổ tràn trên khắp sàn trong lều tuyết, làm hư hỏng lều, nhưng không ai
tỏ ra để ý và coi chuyện đó là quan trọng. Người đánh đổ chỉ việc đứng dậy
và pha một bình trà mới.
Cả hai phản ứng như thế đều
là điều lạ lùng khi bạn nghĩ đến cần biết bao công sức lao động chân tay mới dựng
lên được một mái lều tuyết và bện được một sợi dây câu cá.
Khi
so sánh, Briggs cảm thấy những cơn giận bộc phát của chính mình là phản xã hội
và những cơn giận dữ đó giống như cơn giận của một “đứa trẻ hoang dã”. Cô cứ thắc mắc với câu hỏi nóng hổi làm thế
nào những người Inuit có thể nuôi dạy con cái và tạo ra được những con người
trưởng thành điềm tĩnh như vậy.
Briggs kể lại một lần khi cô nhìn
thấy một người mẹ đang chơi với một đứa trẻ mới biết đi trên bãi biển. Người
mẹ nói với con trai rằng hãy đánh cô ấy bằng một hòn đá, và sau đó hãy đánh cô ấy
mạnh hơn. (Đây có lẽ không phải là bài học bạn muốn chọn cho con
mình!). Cô ấy chỉ nói, “Ồ, đau đấy.” Tuy nhiên, phản ứng bình tĩnh của
người mẹ khi bị đau là bài học mà cô đang cố gắng dạy con trai mình. Cô ấy
không hề tức giận hay lên tiếng.
Trong bản tin cho NPR, một
chuyến đi xa hơn đến Vòng Bắc Cực đã tiết lộ nhiều chuyện hơn đằng sau những phương
pháp nuôi dạy con có vẻ kỳ lạ này. Trong một cuộc họp với những người lớn
tuổi, người ta đã tiết lộ rằng người
Inuit có một quy tắc bằng vàng nuôi dạy con cái: “Đừng la hét hay quát mắng trẻ
nhỏ”.
Một bà mẹ, Lisa Ipeelie, một
trong 13 anh chị em, giải thích: “Khi chúng còn nhỏ, việc bạn lớn tiếng sẽ
không có ích gì. Điều đó sẽ chỉ khiến nhịp tim của bạn tăng lên.” Và ngay
cả khi đứa trẻ cắn hoặc đánh cha mẹ, thì điều này cũng không thành vấn đề
gì. Điều hợp lý trong chuyện này là nếu một đứa trẻ đang dùng đến hành vi
đó thì là vì có một vấn đề cơ bản cần được giải quyết một cách bình tĩnh.
Điều này được xác nhận bởi
nghiên cứu của Briggs: “Theo truyền thống, người Inuit xem việc mắng một đứa trẻ
nhỏ là hạ thấp phẩm giá. Điều đó như thể người lớn đang nổi cơn thịnh nộ; về
cơ bản điều đó làm cho người lớn biến thành ngang hàng với đứa trẻ.”
Laura Markham, nhà tâm lý học
lâm sàng và là tác giả, ủng hộ hiệu quả của phương pháp bình tĩnh
này. “Khi chúng ta quát mắng một đứa
trẻ - hoặc thậm chí đe dọa bằng những điều gì đó như “Bố / Mẹ bắt đầu nổi giận
rồi đó nghe!”, chúng ta đang huấn luyện đứa trẻ hét lên. Chúng ta đang
luyện tập cho chúng la hét khi chúng tức giận và dậy cho chúng biết rằng la hét
sẽ giải quyết được vấn đề”, Cha mẹ nên dạy con biết điều tiết cảm xúc vì vậy
bài học càng tích cực bao nhiêu thì kết quả cuối cùng càng tốt bấy nhiêu.
Tầm quan trọng của kể chuyện
Tuy nhiên, bạn có thể tự hỏi
làm thế nào để người Inuit dạy con cái của họ cư xử đúng mực, hoặc thậm chí để
giữ an toàn. Vâng, đó là nhờ những năng khiếu kể chuyện tuyệt vời được lồng
vào nền văn hóa. Truyền thống truyền khẩu rất mạnh mẽ trong văn hóa, và những
câu chuyện kỳ ảo được kể cho trẻ em nhằm khuyên bảo trẻ em tránh hành động sai
trái hoặc rơi vào nguy hiểm: chẳng hạn như thủy quái sẽ đến và cuốn đứa trẻ đi
khi đứa trẻ đó bước đến quá gần biển.
Những câu chuyện này có thể
gây sợ hãi: “Cha mẹ chúng tôi nói với
chúng tôi rằng nếu chúng tôi ra ngoài mà không đội mũ, những ngọn đèn phía bắc
sẽ lấy mất đầu của chúng tôi và sử dụng nó như một quả bóng đá,” nhà sản xuất
phim Myna Ishulutak chia sẻ. Đối với đôi tai của những người ngoài cuộc,
điều đó có vẻ hơi quá đáng.
Tuy nhiên, nhà tâm lý học
Deena Weisberg tin rằng “trẻ em học biết tốt nhờ những câu chuyện kể và những lời
giải thích. Chúng tôi học tốt nhất nhờ những điều gì có vẻ thú vị đối với
chúng tôi. Và những câu chuyện, về bản chất, có thể có nhiều thứ thú vị
hơn nhiều theo một cách mà những lời phát biểu thẳng tuột không thể
có”. Điều thú vị là cô ấy nói rằng những câu chuyện nào có chút nguy hiểm
thì cũng giống như món ăn được dặm thêm tiêu ớt mắm muối, những câu chuyện ấy hấp
dẫn trẻ em hơn nhiều.
Cách kể chuyện thậm chí còn
đi xa hơn đối với người Inuit. Nếu trẻ làm điều gì đó chúng không nên làm,
như đánh đấm hoặc cắn xé, cha mẹ đợi trẻ bình tĩnh lại, sau đó họ diễn lại hành
vi đó với giọng điệu đùa chơi, bao gồm cả hành vi đau đớn có thể gây tổn
thương. Đứa trẻ, bằng cách nhìn nhận
hậu quả một cách bình tĩnh, sẽ học được sức mạnh của cảm xúc.
Những vở kịch này cũng chuẩn
bị cho đứa trẻ sẵn sàng khi một điều gì đó gây ra sự tức giận thực sự xảy ra với
chúng. Chúng nhớ lại phản ứng bình tĩnh của cha mẹ đối với hành vi ấy và
coi đó như một chỉ dẫn. Dạy một đứa trẻ trước khi xảy ra một sự kiện có tiềm
năng gây ra cơn giận dữ thì dễ dàng hơn rất nhiều so với dạy chúng khi chúng
đang giận dữ, điều này là không thể.
Các nhà tâm lý học và nhân chủng
học khác nhau đã nghiên cứu nền văn hóa của người Inuit và công trình của họ tỏ
ra rất hấp dẫn.
Tuy
nhiên, một điều thú vị đối với các gia đình Công giáo là Kinh thánh cung cấp vô
số điều cần thiết trong việc giảng dạy nhờ các dụ ngôn và các câu chuyện
khác. Những điều này có thể được sử dụng để dạy cho trẻ em giống hệt như
cách người Inuit dựa vào con quái vật biển của họ. Nếu chúng ta kể cho trẻ
nghe những câu chuyện mà chúng sợ hãi, điều đó giúp chúng cư xử đúng đắn, chúng
sẽ kể lại những câu chuyện này cho gia đình của chính chúng.