WHĐ (10.9.2021) - Trong sứ
điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô nhân ngày Thế Giới Những người Di dân và Tị nạn
lần thứ 107 (27/09/2021), ngài nhắc lại lời ngài nói trong thông điệp Fratelli tutti bận tâm cũng là hi vọng đọng
lại nhiều nhất nơi ngài hôm nay là “một khi khủng hoảng về sức khỏe thế giới
qua đi, đáp trả xấu nhất của con người chúng ta có lẽ sẽ là lao đầu thậm chí
sâu hơn vào sự tiêu thụ cuồng nhiệt và bảo tồn ích kỉ. Đàng sau mọi sự, Thiên
Chúa muốn chúng ta không còn suy nghĩ theo lối nói gọi người anh em mình là “họ”,
“chúng”, nhưng chỉ nói “chúng ta” (số 35). Vì thế, Đức Giáo hoàng đã chọn đề
tài của sứ điệp cho Ngày Thế Giới những người Di dân và Tị nạn năm nay là: Hướng tới một cộng đồng “Chúng ta” ngày càng
mở rộng hơn.
Sau đây xin giới thiệu suy tư của tiến sĩ Ann Rowlands:
“CHÚNG TA” VƯƠN RỘNG
RA CẢ NHÂN LOẠI
Tiến sĩ Ann Rowlands
“Thiên Chúa nói với những
người đã mất đất tổ quê cha: Ta có những kế hoạch dự định cho các ngươi, kế hoạch
vì hạnh phúc của các ngươi chứ không phải tai họa, cho một tương lai đầy hi vọng”.
Đó là những lời một người tị nạn giải thích ông đã được nâng đỡ như thế nào
trong suốt nhiều năm sống bấp bênh và bất định của số phận kẻ tị nạn. Những lời
này đã giúp ông tiếp tục hi vọng trước những khó khăn tưởng không thể nào chịu
nổi. Ông thấy đó là những lời ban phúc lành, lời hứa bảo đảm và tình yêu khích
lệ, trong khi mọi sự trong mạng lưới cứu trợ mà ông cậy dựa nói lên điều ngược
lại: người ta lãnh đạm, kết án, thù nghịch và chối bỏ. Khước từ tương lai với một
ai đó là dập tắt niềm hi vọng của họ. Người bạn ấy giải thích rằng ông đọc Sách
Thánh như một câu chuyện về lời hứa của Thiên Chúa, bắt đầu từ Tạo dựng và qua
các thế hệ. Ông ấy nói với tôi rằng “Tất cả là hồng ân, vấn đề chính là lời hứa. Những gì chúng ta đáp lại lời
hứa ấy phải tạo nên một gia nghiệp của tình yêu, dù chúng ta ở đâu và như thế
nào đi nữa. Ngay cả trong hoàn cảnh cực kì khó khăn. Chúng ta được trao ban cho
nhau là để chăm sóc lẫn nhau. Ông nhận thức được điều này khi bị giam giữ trong
một trại nhập cư, lúc ông cảm thấy cô độc nhất. Ông nói khi đó ông mới biết thực
sự tự do là gì. Đó là khả năng chúng
ta tin vào một thế giới được tạo dựng có mục đích, mà cùng đích là chúng ta biết
cho đi và nhận lãnh yêu thương trong một cộng đồng tha nhân. Đó là những lời diễn
giải Kinh Thánh mạnh mẽ dù là của ai, nhưng đối với người này thì những lời đó
không dễ dàng đạt được nhưng phải được chứng thực bằng trải nghiệm rất nhiều.
Những lời này đã tiếp sức mạnh để ông sẵn sàng không chấp nhất những sự nhỏ
nhen ti tiện, những nỗi nhục nhã, bị hất hủi của câu chuyện cuộc sống ông gặp
phải, mà nhìn thấu tận chân trời sự thật cao cả hơn về con người và về Thiên
Chúa. Trong cái thế giới không một nơi cư trú này, ông đã làm câu chuyện này
thành chốn nương thân của mình.
Trong thông điệp cho Ngày Thế giới của Những Di dân và người
Tị nạn, Đức Thánh Cha Phanxicô đưa chúng ta trở lại với thuở ban đầu của câu
chuyện nhân loại, trở về nguồn cội của hành trình chung của nhân loại chúng ta.
Thuở ban đầu, sự sống được trao ban như một ơn huệ và phúc lành, sự sống chúng
ta được tạo nên và được ban cho, là sự sống cộng đồng – một cộng đồng có một
giá trị nội tại và một mục đích tối hậu. Cái ‘chúng ta’ hay cộng đồng mà Thiên Chúa định liệu cho ta được hạnh
phúc được tạo nên nhờ tình bạn thâm sâu, nhờ sự đồng hành tương trợ và tình đồng
đội. Đó là mối quan hệ của tình bằng hữu,
tình huynh đệ và quan tâm lo lắng cho nhau, phụ thuộc lẫn nhau chứ không phải
là nô lệ hay loại trừ. Thông điệp Fratelli
tutti dạy rằng: luật của tình bạn này là luật đệ nhất, luật này vượt trên mọi
luật khác. Đây là di sản của tình yêu mà người bạn tị nạn của tôi đã nói đến.
Đối với các Kitô hữu, biểu hiện cuối cùng của tình đồng đội
(companionship) này được cử hành trong Thánh Thể – trong đó chúng ta là những kẻ-đồng-bàn, những
người cùng bẻ hay cùng chia nhau một tấm bánh (com-panis), những người biểu lộ sự hiệp nhất nguyên ủy từ đó chúng
ta xuất phát ra, và cùng đích nơi chúng ta phải đi về. Ở đây, tại bàn tiệc giữa
những người bình đẳng này, câu chuyện nguyên thủy của cộng đồng ‘chúng ta’ thời
tạo thiên lập địa được tưởng niệm, lại được đặt ở bên nhau, vượt trên các đổ vỡ
và chia rẽ trong đời sống. Đây chính là câu chuyện và sự kiện các Kitô hữu được
mời gọi làm nên nơi cư trú của mình.
Như thông điệp Fratelli
tutti dạy, lời kêu gọi sống tình bằng hữu xã hội này – cộng đồng ‘chúng ta’
qua từng hành động nhỏ bé ngày càng vươn rộng ra lớn hơn mãi – là một truyền thống
và di sản chung giữa các tôn giáo. Nhìn nhân loại như ‘tứ hải giai huynh đệ’, tất
cả đều mang thân phận thụ tạo và cùng thuộc về một gia đình nhân loại chung, vượt
trên những cũng ở trong các biên giới và quốc gia, là một câu chuyện có thể lôi
kéo chúng ta trở lại với nhau. Chúng ta đang sống trong một thời đại hết sức cần
một câu chuyện sống hướng đến mục đích và giá trị nhân văn, không chỉ biết có hưởng thụ, lựa chọn, hay những thứ
vô-giá-trị. Cần phải thay thế nền văn hóa trong đó không ai thuộc về cái gì cả
bằng một câu chuyện uy thế mọi người là anh chị em một nhà. Một câu chuyện
khách quan ‘vì hạnh phúc, chứ không phải tai họa của chúng ta’.
Điều này đòi hỏi Hội Thánh không những sẵn sàng hành động để
xây dựng những mạng lưới tương thân tương trợ, mà còn biết mở ra học hiểu sâu
xa kinh nghiệm của những người di dân. Chúng ta phải học biết làm sao để mỗi
ngày cái cộng đồng ‘chúng ta’ cùng nhau lớn lên thêm mãi.
Trong thông điệp này Đức Thánh Cha nhắc nhở chúng ta rằng việc
khó nhất không phải là biết làm thế nào để sống như một con người cá biệt,
nhưng là hiểu biết được giá trị độc đáo của mỗi nhân vị được tiền định để sống
như thành phần của một dân. Những hình ảnh ẩn dụ về tính cách thành viên (của một
cộng đồng) trong Kinh Thánh và truyền thống Hội Thánh dạy ta rất nhiều: chúng
ta được mời gọi trở nên một dân, một thành đô, một cộng đồng, một gia đình, một
thân thể. Đó là những từ ngữ ẩn dụ chúng ta dùng để nói về việc những cái ‘tôi’
trở nên một ‘chúng ta’ chứ không chỉ là những cái ‘tôi’ cá biệt. Trong thế giới
– và trong mỗi thế hệ – ngày nay chúng ta đối diện với một cuộc khủng hoảng về
tư cách sâu xa tôi là thành viên của Cái gì, tôi thuộc về Ai, các thân thể,
thành đô, gia đình, cộng đồng bị đổ vỡ.
Thông điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô chính là: ơn cứu thoát
này luôn là một câu chuyện về tư cách thành viên (membership) và sự thuộc về
(belonging), đó là câu chuyện về một ‘chúng ta’. Tôi được cứu thoát chỉ khi tôi
là thành viên, thuộc về một Ai đó lớn lao hơn vô cùng. Nếu Đức Kitô đến để cải
tạo thế giới vốn đã được Chúa Cha tạo dựng trong tình yêu, thì chúng ta phải
đáp lại bằng cách đảm nhận lấy công trình hòa giải và chữa lành mà Người đã đặt
trước mặt chúng ta. Làm như thế là chúng ta học biết an cư thư thái trong câu
chuyện cứu độ của chúng ta, và chúng ta trao hiến ngôi nhà thân thương này làm
nơi cư trú cho một thế giới đã bị đổ vỡ.
Bản dịch Việt ngữ của
Antôn Uông Đại Bằng – Louis Nguyễn Anh Tuấn