ĐÔI NÉT VỀ CHÚA NHẬT LỄ LÁ
D.D. Emmons
WHĐ (08.4.2022) - Theo Phụng vụ, Chúa nhật Lễ Lá khởi đầu
cho một tuần lễ được gọi là Tuần Thánh được cử hành để tưởng nhớ một biến cố
tràn đầy niềm vui nhưng lại hàm chứa sự nghịch lý liên quan đến cuộc Vượt qua của
Chúa
Giêsu Kitô.
Tràn đầy niềm vui, vì Đức Kitô long trọng tiến vào thành
Giêrusalem trong tư thế của một Vị quân vương được các ngôn sứ trong Cựu ước
tiên báo mà dân Do Thái luôn mong đợi. Điều này thể hiện qua việc không chỉ các
môn đệ, mà đám đông dân chúng cùng reo hò đón mừng Đức Kitô: “Chúc tụng Ðức Vua, Ðấng ngự đến nhân danh
Chúa! Bình an trên cõi trời cao, vinh quang trên các tầng trời!” (Lc 19,
38). Nghịch lý, vì cũng đám đông ấy
chỉ ít ngày nữa, lại hò hét từ chối, nhục mạ và kết án Người: "Ðem đi! Ðem hắn đi! Ðóng đinh hắn vào thập giá!"
(Ga 19, 15), và nhất là, ngay cả các môn đệ, vốn là những người thân tín đi bên
cạnh Chúa Giêsu khi vào thành Giêrusalem, cũng lần lượt bỏ rơi Người trong cuộc
khổ nạn.
Đám đông quá khích
Như được diễn tả trong các sách Phúc âm, Chúa Giêsu đến
Giêrusalem để cùng với người Do Thái cử hành lễ Vượt qua như đã được quy định
trong các sách Xuất hành và Đệ nhị Luật. Theo thông lệ, những nhóm người hành hương
đã đến thành Giêrusalem trước thì thường đi ra để chào đón những nhóm người hành hương mới đến
sau; chắc chắn có nhiều người trong đám đông chưa bao giờ nhìn thấy Chúa Giêsu,
nhưng có lẽ cũng đã nghe nói về những phép lạ do Người thực hiện, nên cũng bị
cuốn vào sự phấn khích trong việc chào đón Người.
Như Phúc âm Gioan thuật lại, Chúa Giêsu và các môn đệ đã tới
Bethania, cách Giêrusalem chừng vài cây số, và khi Người tới cổng thành
Giêrusalem vào Chủ nhật hôm đó, dân chúng tuốn ra và chào đón Người rất đông: “Khi ấy, có đám đông dân chúng đến dự lễ, vừa nghe biết Chúa Giêsu đến Giêrusalem, họ liền cầm cành lá đi đón Người và tung hô rằng: 'Hoan hô, chúc tụng vua Israel, Ðấng nhân danh Chúa mà đến!'” (Ga 12, 12-13).
Còn với Phúc âm Luca, những người Pharisêu cũng có mặt ở đó,
họ đã không thể chấp nhận được những lời ca tụng dành cho Chúa Giêsu như thế.
Do đó, họ đã phản ứng bằng cách đưa ra lời đề nghị với chính Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, Thầy quở trách môn đệ Thầy đi chứ!"
Nhưng Chúa Giêsu chấp nhận sự tung hô mà dân chúng dành cho Người, nên trả lời
ngay: "Tôi bảo các ông: họ mà làm
thinh, thì sỏi đá cũng sẽ kêu lên!” (x. Lc 19, 39-40). Thực sự, đây là điều
rất khó hiểu, vì trước đây, Chúa Giêsu đã lươn cố tình tránh sự chào đón của
dân chúng, thậm chí bỏ trốn, nhưng lần này, Người đã chấp nhận. Vì thế, những
người Pharisêu đã báo cáo lại sự kiện này cho Công nghị, vốn là hội đồng tối
cao của người Do Thái, vì họ coi việc dân chúng đi theo Chúa Giêsu ngày càng
đông là mối đe dọa đối với mối quan hệ của họ với người Roma. Nhưng trên thực tế,
họ đã lên kế hoạch để giết Chúa Giêsu.
Tuy nhiên, rất rõ ràng là việc Chúa Giêsu chấp nhận sự chào
đón, tung hô của đám đông dân chúng hoàn toàn khác với những gì mọi người mong
đợi. Chúa Giêsu không thể hiện mình là đối thủ của Caesar; Người không phải là
Đấng Messia theo nghĩa chính trị, và cũng không phải là Vị quân vương đến giải
thoát người Do Thái khỏi ách nô lệ của đế quốc Roma như nhiều người tưởng nghĩ.
Vì thực, thay vì tiến vào Giêrusalem trên một chiến mã hay chiến
xa, Chúa Giêsu cưỡi trên một con lừa, một dấu chỉ của sự hiền hòa; và không phải
là bất kỳ con lừa nào, nhưng là con lừa chưa từng có ai cưỡi, ám chỉ đặc quyền
của một vị vua. Hình ảnh này gợi lại những lời mà ngôn sứ Zacharia đã tiên báo
từ 500 năm trước:
“Hỡi thiếu nữ
Giê-ru-sa-lem, hãy vui sướng reo hò! Vì kìa Ðức Vua của ngươi đang đến với
ngươi: Người là Ðấng Chính Trực, Ðấng Toàn Thắng, khiêm tốn ngồi trên lưng lừa,
một con lừa con vẫn còn theo mẹ. Người sẽ quét sạch chiến xa khỏi Épraim và chiến
mã khỏi Giêrusalem” (Za 9, 9-10).
Đức Bênêđictô XVI giải thích những lời Cựu Ước này liên quan
đến Chúa Giêsu: “Người là một vị vua phá
hủy vũ khí chiến tranh, một vị vua của hòa bình và một vị vua của sự giản dị, một
vị vua của người nghèo… Chúa Giêsu không xây dựng trên bạo lực; Người không xúi
giục một cuộc nổi dậy quân sự chống lại Roma” (x. Đức Giêsu thành Nazareth: Tuần Thánh, Ignatius Press, 2011, trang
81-82).
Cưỡi trên lưng con lừa đi mượn, Chúa Giêsu tiến vào thành Giêrusalem
cách khiêm tốn trong khi đám đông phấn khích lấy áo mình trải xuống đường và vẫy
những cành lá để chào đón Người. Khung cảnh náo nhiệt này không chỉ mâu thuẫn với
những hành vi phản bội, nỗi buồn và sự thống khổ sẽ sớm xảy ra sau đó, mà còn
mâu thuẫn với việc vị anh hùng chiến thắng này sẽ bị kết án đóng đinh như một
tên tội phạm.
Thánh Bernard Clairvaux (1090-1153) đã có một bài giảng về
việc Chúa Kitô vào thành Giêrusalem: “Thật
khác biệt biết bao những lời tung hô chúc tụng: ‘Hoan hô! Chúc tụng Đấng
ngự đến nhân danh Đức Chúa! Hoan hô trên các tầng trời!’ và chỉ vài ngày nữa,
là tiếng la hét: ‘Ðóng đinh! Ðóng đinh nó vào thập giá!’ và ‘Chúng tôi không có
vua nào ngoài Caesar!’ Thật là tương phản giữa những cành lá tươi xanh với cây
thập giá, giữa những nhành hoa với mão gai! Hôm nay, người ta trải áo trên lối
để Chúa Giêsu đi qua, thì ngay sau đó, họ
lại sẽ lột áo của Người và đem bốc thăm”.
Hàm ý của Cành Cọ
Cây cọ là biểu tượng của sự sống giữa các bộ lạc du mục,
những người băng qua sa mạc sẽ rất mừng rỡ khi nhìn thấy cây cọ vì nó là
dấu cho thấy họ sắp gặp được ốc đảo có nguồn nước và sự sống. Cây cọ từ
lâu đã là một biểu tượng của sự chiến thắng, thành công và vinh quang. Những đội
quân chiến thắng hoặc những nhà lãnh đạo trở về từ chiến trường hoặc một chiến
dịch quân sự dài ngày thường được dân chúng chào đón tưng bừng với những cành
cọ. Trong trường hợp của Chúa Giêsu, người Do Thái cũng vẫy những cành
cọ rồi trải quần áo xuống đường và trên lưng lừa để chào đón Người. Đây
là cách thể hiện của việc dân chúng đang tôn vinh Chúa Giêsu như là một vị anh
hùng, và do đó, thách thức luôn cả những kẻ đô hộ Roma.
Vào Chúa nhật Lễ Lá, chúng ta cũng qui tụ bên ngoài nhà thờ
để đón gặp Chúa Giêsu, mang theo những cành lá được làm phép, vui mừng cất lời
ca vang và đi theo Người khải hoàn vào thành Giêrusalem qua việc chúng ta tiến
vào bên trong nhà thờ. Nhưng ngay sau đó, niềm vui của chúng ta chuyển sang sự
u buồn khi cũng với cành lá trên tay, chúng ta nghe bài Phúc âm tường thuật về
cuộc khổ nạn của Đức Giêsu Kitô. Một lần nữa, chúng ta biết được tiến trình của
Tuần Thánh sẽ kết thúc như thế nào khi niềm vui chuyển thành nỗi buồn rồi lại
trở lại niềm vui. Chúng ta cảm nhận được nỗi kinh hoàng và đau khổ của Đức
Giêsu, nhưng đồng thời chúng ta cũng nhận thức được rằng điều thiện sẽ chiến thắng
điều ác, sự sống sẽ chiến thắng sự chết; và sự vinh thắng đích thực của Người
chỉ có thể đạt được qua thập giá.
Sau đó, những cành lá mà chúng ta mang về nhà sẽ đặt ở một vị
trí đặc biệt nhằm nhắc nhở chúng ta rằng Chúa nhật Lễ Lá không bị mất đi tính
hiện sinh, trái lại, nhờ chiến thắng của Chúa Kitô, chúng ta cũng có thể đạt được
sự sống đời đời. “Đối với chúng ta cũng vậy,
cành cọ phải là biểu tượng của chiến thắng, biểu thị cho chiến thắng
giành được trong cuộc chiến chống lại cái ác trong chính chúng ta và đang rình rập chúng ta. Khi nhận cành cọ đã được làm phép, chúng ta hãy làm mới lại lời cam kết để chiến thắng với
Chúa Giêsu, nhưng chúng ta đừng quên rằng chính trên thập giá mà Người đã khải
hoàn” (x. “Divine Intimacy”,
Father Gabriel of St. Mary Magdalen, O.C.D., Tan Books, 1997, trang 392-393).
Việc tái hiện Chúa nhật
Lễ Lá
Không lâu sau biến cố Phục sinh, nhiều Kitô
hữu muốn đến thăm các địa điểm đã diễn ra cuộc khổ nạn của Đức
Kitô, thậm chí họ muốn tái hiện những sự việc đã xảy ra, chẳng hạn như việc Người
vào thành Giêrusalem. Nhưng những hoạt động như vậy không thể thực hiện được
mãi cho đến thế kỷ thứ IV, khi Constantine trở thành hoàng đế của Đế quốc Roma
và chấm dứt mọi cuộc bách hại tôn giáo. Cuối thế kỷ này, một khách hành hương
người Tây Ban Nha tên là Eigera đã đến viếng Giêrusalem. Trong nhật ký của
mình, bà đã ghi lại cách các Kitô hữu tái hiện các sự kiện của Tuần
Thánh. Bà viết rằng, dân chúng tụ họp bên ngoài thành phố vào Chúa nhật trước Lễ
Phục sinh và lắng nghe một trong các sách Phúc âm kể về việc Đức
Kitô khải hoàn tiến vào thành Giêrusalem. Sau đó, họ cùng nhau diễu hành qua
các cổng thành và trên tay mang theo cành ô liu hoặc cành cọ. Việc đi rước
vào Chúa nhật Lễ Lá ngày nay giống với những gì bà Eigera đã chứng kiến cách
đây 17 thế kỷ.
Đến thế kỷ thứ IX, đoàn rước với những cành cọ được
làm phép đã lan rộng ra ngoài Giêrusalem, và trong suốt thời Trung cổ, đã phổ
biến khắp châu Âu. Vào thế kỷ XVII, các Kitô hữu không chỉ mang theo cành cọ khi rước vào nhà thờ mà khi đọc Bài Thương Khó trong Thánh lễ, họ cũng cầm
cành cọ trên tay.
Qua nhiều thế kỷ, Chúa nhật Lễ Lá và đoàn rước với cành
cọ được cử hành theo nhiều cách khác nhau. Ở một số nơi, Thánh Thể là một
phần của cuộc rước, tại nhiều nơi khác, cộng đoàn bắt đầu tại nghĩa trang giáo
xứ và sau đó đi rước vào trong nhà thờ. Có khi cành cọ được làm phép tại
một nhà thờ, rồi mọi người cầm cành cọ đi rước đến một nhà thờ khác để
tham dự Thánh lễ. Điển hình nhất là việc chúc lành cho cộng đoàn và cành cọ ở bên ngoài nhà thờ, sau đó mọi người cùng đi rước tiến vào bên trong nhà
thờ. Trong một số thời điểm, ngay cả đến giữa thế kỷ XX, linh mục mặc lễ phục
màu đỏ khi làm phép và rước lá, sau đó ngài thay lễ phục màu tím để dâng Thánh
lễ.
Vào năm 1955, Giáo hội đã
tiêu chuẩn hóa và đơn giản hóa các lối vào khác nhau được sử dụng cho ngày Chúa
nhật Lễ Lá: hoặc là một cuộc rước có tổ chức bắt đầu ở bên ngoài nhà thờ, một
cuộc rước trang trọng bắt đầu bên trong nhà thờ, hoặc không có cuộc rước nào cả.
Cuộc rước đi vào bên trong khởi đi từ một địa điểm ở ngoài nhà thờ chỉ được thực
hiện một lần trong các Thánh lễ cuối tuần; không được lặp lại việc đi rước
trong mọi thánh lễ. Giáo Hội gọi ngày này là Chúa nhật Lễ Lá, ngày Thương Khó của
Chúa Kitô.
Nt. Anna Ngọc Diệp, OP
Dòng Đa Minh Thánh Tâm
Chuyển ngữ từ: simplycatholic.com
(Cập nhật lúc 10g35 ngày 20.03.2024)