Bài Ðọc I: Is 42, 1-7
“Người sẽ không lớn tiếng; không ai nghe tiếng người ở công trường”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Này là tôi tớ Ta mà Ta nâng đỡ, là người Ta tuyển chọn, Ta hài lòng về người. Ta ban Thần trí Ta trên người. Người sẽ xét xử chư dân. Người sẽ không lớn tiếng, không thiên vị ai, không ai nghe tiếng người ở công trường. Người không bẻ gãy cây lau bị giập, không dập tắt tim đèn còn khói. Người sẽ xét xử trong công lý. Người sẽ không buồn phiền, không nao núng, cho đến khi đặt công lý trên mặt đất, vì các đảo mong đợi lề luật người.
Chúa là Thiên Chúa đã phán như thế, Người là Ðấng đã tác tạo và mở rộng các tầng trời, đã củng cố mặt đất và các sản phẩm của nó, đã ban hơi thở cho dân sống trên mặt đất và ban sức sống cho những kẻ trên đó. Ta là Chúa, Ta đã gọi con trong công lý, đã cầm lấy tay con, đã gìn giữ con, đã đặt con thành giao ước của dân, và nên ánh sáng của chư dân, để con mở mắt cho người mù, đưa ra khỏi tù những người bị xiềng xích, đưa ra khỏi ngục những người ngồi trong tối tăm.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 26,1. 2. 3. 13-14
Ðáp: Chúa là sự sáng, và là Ðấng cứu độ tôi.
Xướng: 1) Chúa là sự sáng, là Ðấng cứu độ, tôi sợ chi ai? Chúa là Ðấng phù trợ đời tôi, tôi sợ gì ai?
Ðáp: Chúa là sự sáng, và là Ðấng cứu độ tôi.
2) Khi những đứa ác xông vào để xả thịt tôi, bọn thù ghét tôi sẽ xiêu té và ngã gục.
Ðáp: Chúa là sự sáng, và là Ðấng cứu độ tôi.
3) Nếu thiên hạ đồn binh hạ trại để hại tôi, lòng tôi sẽ không kinh hãi; nếu thiên hạ gây chiến với tôi, tôi vẫn tự tin.
Ðáp: Chúa là sự sáng, và là Ðấng cứu độ tôi.
4) Tôi tin rằng tôi sẽ được nhìn xem những ơn lành của Chúa trong cõi nhân sinh. Hãy chờ đợi Chúa, hãy sống can trường, hãy phấn khởi tâm hồn và chờ đợi Chúa!
Ðáp: Chúa là sự sáng, và là Ðấng cứu độ tôi.
Câu Xướng Trước Phúc Âm:
Kính chào Vua chúng con: Chỉ có nhà Vua là người thương hại đến những lỗi lầm của chúng con.
Phúc Âm: Ga 12, 1-11
“Hãy để mặc cô ấy làm công việc chỉ về ngày táng xác Ta”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Sáu ngày trước Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu đến làng Bêtania, nơi Ladarô đã chết được Người cho sống lại. Tại đây người ta dọn bữa cho Người ăn. Martha hầu bàn. Còn Ladarô cũng là một trong những kẻ đồng bàn với Người. Bấy giờ Maria lấy một cân dầu thơm, dầu cam tùng hảo hạng, và xức chân Chúa Giêsu, rồi lấy tóc mình mà lau. Hương thơm tỏa đầy nhà. Một môn đệ là Giuđa Iscariô, kẻ sẽ phản nộp Người, liền nói: “Sao không bán dầu thơm đó lấy ba trăm đồng mà cho người nghèo khó?” Hắn nói thế không phải vì lo lắng cho người nghèo khó đâu, mà vì hắn là tên trộm cắp, lại được giữ túi tiền, nên bớt xén các khoản tiền người ta bỏ vào đó. Vậy Chúa Giêsu nói: “Hãy để mặc cô ấy làm công việc chỉ về ngày táng xác Ta. Vì các ngươi sẽ có người nghèo luôn bên cạnh các ngươi, còn Ta, các ngươi sẽ không gặp Ta mãi đâu”. Có đám đông người Do Thái biết Người đang ở đó, nên tuôn đến, không những vì Chúa Giêsu, mà còn để thấy Ladarô, kẻ đã chết được Người cho sống lại. Thế là các Thượng tế quyết định giết luôn cả Ladarô, vì tại ông mà nhiều người Do Thái đã bỏ họ và tin theo Chúa Giêsu.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Việc Đức Giêsu làm cho anh Ladarô hoàn sinh
đưa đến hai thái độ.
Thượng Hội Đồng họp nhau lại và quyết định về
cái chết của Đức Giêsu.
Còn chị Maria, trong bài Tin Mừng này, lại
như muốn chuẩn bị cho cái chết ấy.
Trong bữa tiệc tại nhà của chị em Mácta,
Maria, Ladarô, tại Bêtania,
Đức Giêsu được mời như một vị khách, có cả
môn đệ của Ngài nữa.
Bữa ăn tối này là một cử chỉ diễn tả lòng
kính trọng, yêu mến, và biết ơn
của cả gia đình đang vui sướng trước sự trở
lại từ nấm mồ của người thân yêu.
Ladarô hẳn sẽ được ngồi gần Thầy Giêsu, Đấng
thương mến anh (Ga 11,3),
Đấng trả lại cho anh sự sống.
Chính trong bữa ăn do chị Mácta phục vụ này,
cô Maria đã làm một điều đặc biệt và rất bất
ngờ.
Cô đã xức lên chân Thầy Giêsu một cân dầu
thơm cam tùng hảo hạng,
khiến cả nhà sực nức mùi hương.
Chúng ta không hiểu tại sao cô xức chân Thầy
thay vì đổ dầu thơm trên đầu.
Người ta không xức dầu thơm lên chân một người
còn sống,
nhưng người ta có thể xức lên chân một người
đã qua đời
để chuẩn bị cho việc mai táng người ấy.
Cô Maria không ngờ mình đã làm một hành vi
có tính tiên tri về cái chết của Thầy,
như trước đây thượng tế Caipha đã vô tình
nói tiên tri về cái chết ấy (Ga 11, 51).
Cô không ngờ việc xức dầu tối nay của mình
là cử chỉ tượng trưng
cho việc liệm xác Thầy Giêsu sau này của ông
Nicôđêmô
với một trăm cân mộc dược trộn với trầm
hương (Ga 19, 39).
Nhìn cô Maria xức dầu, ta thấy cử chỉ trân
trọng của cô đối với vị Thầy khả kính.
Cô chấp nhận sự phí phạm này, vì tình yêu của
cô đối với Thầy,
hay đúng hơn, vì tình yêu quá lớn của Thầy đối
với gia đình cô.
Cô xức dầu mà không so đo tính toán.
Lượng dầu quý giá được đổ ra chẳng là gì so
với ân nghĩa của Thầy.
Nhưng có người thấy khó chịu, đó là Giuđa
Ítcariốt, một môn đệ của Thầy.
Anh thấy tiếc vì lượng dầu thơm ấy thật đắt
tiền,
có giá bằng lương gần một năm của một công
nhân.
“Tại sao lại không bán dầu thơm ấy mà cho
người nghèo ?”
Thầy Giêsu bênh vực cho cô Maria khi nói lên
ý nghĩa việc làm của cô.
Hành vi chuẩn bị mai táng phải được đặt trên
hành vi bố thí giúp người nghèo.
Hơn nữa, “người nghèo thì lúc nào cũng có,
còn Thầy, anh em không có mãi đâu.”
Đức Giêsu ám chỉ cái chết sắp đến của mình.
Giuđa có vẻ không hiểu được thế nào là tình
yêu.
Anh là người giữ tiền của cả nhóm, nhưng lại
thường ăn cắp để dùng riêng. (c. 6).
Có thể đồng tiền đối với anh là quá lớn, lớn
hơn cả tình yêu.
Anh phản bội Thầy mình cũng vì đồng tiền (Mt
26, 15).
Mong chúng ta biết dùng tiền bạc để diễn tả
tình yêu như cô Maria.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ
thế Người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ
thế tôi cảm thấy Người ở mọi nơi,
đến
với Người trong mọi sự,
và
dâng Người tình yêu trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ
thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ
đó tôi gắn bó với ý muốn của Người
và
thực hiện ý Người trong suốt đời tôi. Amen.
(R. Tagore)
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J