Hòa giải
và hy vọng
Nôn nao với bầu khí rộn
ràng bước vào Năm Thánh của Giáo Hội quê hương trong những ngày này, nhưng ở xa,
tôi chỉ có thể nghe nhìn mọi sự qua màn hình máy tính. Mà sao, bỗng thấy thật
gần...
Tôi thấy thật gần tâm tình của Đức Hồng Y Etchégaray,
đến từ Vatican, khi ngài vừa vung mạnh tay vừa nhấn giọng - ở cuối Thánh Lễ
Chúa Kitô Vua tại nhà thờ Chính Tòa Hà Nội - để xác nhận rằng “Chúng tôi ban phép lành này là cầu chúc phúc
lành của Thiên Chúa không chỉ cho chúng ta ở đây, mà cho tất cả, tất cả mọi
người Việt Nam, không trừ ai.” Cha Etcharren, Bề Trên Cả Hội Thừa Sai
Paris, đã dịch ra tiếng Việt tại chỗ là “... không trừ ai hết!” Ôi,
mấy tiếng “không trừ ai hết” này mới dễ thương làm sao! (Đẳng
cấp tiếng Việt của Cha Bề Trên Cả quả là ‘danh bất hư truyền’ khi ngay sau đó,
Đức Hồng Y chỉ nói “Tôi trả cây gậy này
lại cho Đức Tổng,” thì ngài cao hứng chế tác là “Tôi không muốn làm như kẻ cướp trên thánh giá!”) Trả gậy xong, Đức
Hồng Y còn nằn nì nói thêm cho thật rõ: “Việc
ban phép lành này là cầu chúc phúc lành của Chúa cho hết mọi người, để ai cũng
có được niềm hy vọng, cách riêng những người đau khổ nhất, những người cần niềm
hy vọng nhất...” Rồi, một cách quyết đoán, Đức Hồng Y đề nghị nên ban phép
lành bằng tiếng Việt, thay vì bằng tiếng La Tinh như đã lập trình trước. Hẳn là
vì ngài tha thiết muốn “mọi người Việt
Tôi càng thấy thật gần tâm tình của vị đại diện
đến từ Tòa Thánh, khi ngài được mời phát biểu trước Thánh Lễ khai mạc Năm Thánh
được cử hành cách long trọng tại Sở Kiện. Ở đó, vị hồng y ngoại quốc này đã hô
to “Dân tộc Việt
Tôi chợt nhận ra, đây không còn là tâm tình riêng
của một con người, dù người ấy có là vị hồng y danh tiếng Roger Etchégaray, mà
đây là sứ điệp, là tiếng nói của Mẹ Giáo Hội. Suốt thời gian qua, trải bao sự
kiện và biến cố tại Giáo Hội Việt
Sự can đảm cần phải có ấy đã được nhìn thấy ít
nhất một phần nơi các giám mục Việt Nam – như Đức Hồng Y ghi nhận – qua việc
chính các giám mục nêu rõ con đường hòa
giải và hy vọng là lộ trình của
Năm Thánh này. Một cách thời sự và thật cảm kích, sự can đảm ấy đã bộc lộ chiều
tối hôm trước, trong nghi thức sám hối và hòa giải được thực hiện bởi Giáo Phận
Thanh Hóa, thay mặt toàn thể Giáo Hội Việt
“Giáo Hội chúng con xin chân thành thú tội.
Giáo Hội chúng con xin cúi đầu tạ tội!”
Ai mà không nao lòng, không cảm động khi nghe
lặp đi lặp lại những lời tạ tội này, nhất là khi chúng ta không chỉ tạ tội với
Chúa hay với nhau, mà còn chân thành “cúi đầu tạ tội” với tất cả anh chị em
đồng bào mình?:
“Thưa bà con anh em lương dân không cùng tôn
giáo.
“Đức Giêsu Đấng sáng lập đạo Công Giáo đã dạy
chúng tôi yêu thương mọi người, kể cả những người thù ghét mình. Lẽ ra chúng
tôi phải thực hiện tinh thần đó mọi nơi mọi lúc và với mọi người. Nhưng chúng
tôi nhận thấy do vô tình hay cố ý, chúng tôi đã làm cho quý vị phiền lòng,
chúng tôi đã thiếu sót nhiều trong nghĩa vụ yêu thương.
“Chiều hôm nay, toàn thể Giáo Hội Công Giáo muốn
nói lời xin lỗi về tất cả những điều ấy, với tất cả mọi người không phân biệt
chính kiến, vị trí và tín ngưỡng tâm linh.
“Chúng tôi xin lỗi mọi thành phần xã hội, tôn
giáo, vì chúng tôi đã chưa đủ hòa mình và đồng hành.
“Chúng tôi xin lỗi người nghèo, người hẩm hiu
xấu số, người khuyết tật, đau khổ vì chúng tôi chưa đủ quan tâm.”
Tôi chợt mường tượng
rằng thế nào báo chí trong nước cũng sẽ nhanh chóng đưa tin về sự kiện chưa
từng có và đầy ý nghĩa này, biết đâu lại chẳng có những dòng tít lớn nơi các
trang nhất, chẳng hạn: “GIÁO HỘI CÔNG GIÁO VIỆT NAM CÔNG KHAI XIN LỖI TOÀN THỂ
XÃ HỘI, NHẤT LÀ XIN LỖI NGƯỜI NGHÈO.” Thế nhưng trong những ngày sau đó, rảo
qua các trang báo mạng nổi tiếng nhất ở Việt
Chợt nghĩ, âu cũng là
một thách đố đối với chính thái độ hối lỗi của mình. Mình xin lỗi người, mà
người không thấy lời xin lỗi ấy là ‘đáng kể’, thì hẳn là người còn ngờ vực sự
chân thành của mình. Mình phải làm gì đây, nếu không phải là cố gắng chứng minh
rằng mình thực sự chân thành trong lời xin lỗi ấy? Mà đàng nào cũng thế thôi,
ngay cả trường hợp báo chí đồng loạt loan tin “GIÁO HỘI CÔNG GIÁO VIỆT NAM CÔNG
KHAI XIN LỖI...,” thì mình vẫn phải tiếp tục chứng minh rằng mình đã xin lỗi
một cách chân thành. Thế đấy, hòa giải và hy vọng – chứ nếu mình thất vọng thì
làm sao hòa giải?
Trong niềm hy vọng ấy,
tôi bỗng thấy tất cả thật gần, gần như một Mùa Vọng nữa đang về sát bên thềm.
28.11.2009