Lời Chúa: Mt 9, 14-15
Khi ấy, các môn đệ ông Gioan tiến lại hỏi Ðức Giêsu rằng: “Tại sao
chúng tôi và các người Pharisêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?” Ðức
Giêsu trả lời: “Khách dự tiệc cưới có thể than khóc khi chàng rể còn ở với họ
sao? Nhưng sẽ đến ngày chàng rể bị đem đi khỏi họ, bấy giờ họ mới ăn chay.”
Suy niệm:
Có một sự khác biệt
về lối sống giữa Gioan Tẩy giả và Đức Giêsu.
Gioan sống khổ hạnh
nơi hoang địa, ông lôi kéo người ta đến với ông.
Ông dọa tội nhân về
cơn thịnh nộ mà Thiên Chúa sắp giáng xuống.
Còn Đức Giêsu thì đến
với những kẻ tội lỗi, bị xã hội loại trừ,
ăn uống vui vẻ với họ
vì Nước Trời đã đến rồi (Mt 11, 18-19).
Sau khi Gioan đã bị
tống ngục (4, 12)
các môn đệ của ông
vẫn tiếp tục hoạt động (11, 2-6).
Chắc họ khó chịu khi
thấy các môn đệ của Thầy Giêsu không ăn chay,
không có vẻ khắc khổ,
nhiệm nhặt như họ hay như người Pharisêu,
nên họ hỏi thẳng Thầy
về chuyện này (c. 14).
Thầy Giêsu trả lời họ
bằng một câu hỏi khác (c.15):
“Khách dự tiệc cưới có thể than khóc khi chàng rể còn ở với họ
sao?”
Dĩ nhiên là không
rồi!
Câu nói của Thầy
Giêsu cho thấy bầu khí Thầy-trò trong nhóm
là bầu khí vui tươi
ấm áp, bầu khí của một tiệc cưới.
Thầy là chàng rể, còn
trò là khách dự tiệc.
Thời gian Thầy ở với
các môn đệ là thời gian hạnh phúc cho họ.
Trong Cựu Ước, hình
ảnh chàng rể để chỉ Thiên Chúa (Is 62, 4-5),
Đấng kết duyên cầm
sắt với dân Ítraen (Hs 2, 21-22).
Còn ở đây Đức Kitô
kín đáo nhận mình là chàng rể.
Chàng rể là nhân vật
chủ yếu của tiệc cưới.
Tiệc cưới ấy chính là
Nước Trời được Ngài khai mở (Mt 22, 1-14; 25, 1-13).
“Nhưng sẽ đến ngày chàng rể bị đem đi khỏi họ…” (c.15).
Đây không phải là một
lời tiên báo rõ ràng về cuộc khổ nạn,
nhưng là một ám chỉ
đến cái chết bất ngờ sắp xảy ra.
Chàng rể Giêsu chẳng
ở luôn với các môn đệ (Mt 26, 11).
Có ngày họ sẽ không
còn thấy Thầy nữa, “bấy giờ họ mới ăn chay.”
Ăn chay đối với Kitô
hữu là thái độ chuẩn bị ngày Thầy trở lại.
Ăn chay làm ta nhẹ
nhàng để chờ ngày gặp Chúa diện đối diện.
Đức Giêsu chẳng bao
giờ coi thường việc ăn chay.
Ngài đã ăn chay bốn
mươi ngày trước khi bắt đầu sứ vụ (Mt 4, 2).
Hội thánh sơ khai
cũng gắn liền cầu nguyện với ăn chay (Cv 13, 2-3)
Thánh Phaolô vẫn ăn
chay, dù vất vả với tông vụ (2 Cr 6,5; 11, 27).
Để rước lễ, chúng ta
phải kiêng ăn uống khoảng một giờ.
Ngày thứ sáu vẫn là
ngày kiêng thịt theo luật chung của Hội thánh.
Ước gì việc ăn chay
làm ta gặp Chúa, gặp anh em và gặp lại chính mình.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã có kinh nghiệm về cái đói,
sau khi ăn chay bốn mươi ngày trong hoang địa.
Sau khi được dân chúng tung hô lúc vào thành Giêrusalem,
Chúa cũng đói đến mức phải tìm trái nơi cây vả.
Chúa đã xin nước uống nơi người phụ nữ Samari,
và Chúa đã nếm cái khát của người bị mất máu trên thập giá.
Lạy Chúa Giêsu, vì Chúa có thân xác như chúng con,
nên Chúa đã bênh các môn đệ khi họ bứt lúa mà ăn vì đói,
Chúa đã làm phép lạ bánh hóa nhiều vì sợ người ta xỉu dọc đường,
Chúa đã bảo nhà ông trưởng hội đường cho cô bé mới hồi sinh được
ăn.
Đói khát là chuyện bình thường của thân xác con người,
và Chúa chẳng bao giờ coi thường những nhu cầu chính đáng của nó.
Nhưng xin nhắc chúng con nhớ rằng
con người không chỉ sống nhờ cơm bánh, mà còn nhờ Lời Chúa,
con người không chỉ đói khát thức ăn vật chất
mà còn khao khát những giá trị tinh thần của Nước Trời.
Xin dạy chúng con chia sẻ cho những Ladarô đang nằm ngoài cổng,
và đừng khép cửa lòng như ông nhà giàu xây thêm kho.
Xin cho chúng con hiểu được giá trị của một ly nước lạnh được trao
đi,
một tấm bánh giữa đêm khuya cho người bạn mượn,
và chút vụn bánh rơi xuống từ bàn ăn đủ nuôi một người.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa là người đói khát vẫn ngửa tay xin chúng con mỗi ngày
mà chúng con không hay.
Xin giúp chúng con bắt chước Chúa trong bữa
tiệc cuối cùng
dám bẻ ra và trao đi tấm bánh đời mình để
phục vụ tha nhân.
Ước gì mai này chúng con được đồng bàn với Chúa
và với mọi người thành tâm thiện chí trong Nước Trời.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.