Trẻ vô gia cư
CHA CLAUDE, TỪ NGƯỜI VÔ GIA CƯ TRỞ THÀNH LINH MỤC ĐƯỜNG PHỐ
Ngọc Yến
Vatican News (19.02.2022) - Vào cuối tháng 01 năm 2022, kênh truyền hình
Pháp-Đức Arte đã phát trực tiếp các tập của loạt phim trên web “Fragments -
Những mảnh vỡ”. Trong chương trình này, một số người Canada, Pháp và Đức, thuộc
mọi tầng lớp kể câu chuyện của họ trước ống kính. Trong số đó có lời chứng cảm
động của cha Claude, một linh mục ở Quebec, Canada từng là người vô gia cư sống
lang thang trên đường phố trong nhiều năm.
Các nhà làm phim thực hiện công việc một cách rất đơn giản, nhưng gây sự
ngạc nhiên và thích thú cho các diễn viên không chuyên, nhưng đều muốn đóng góp
phần của mình vì một xã hội tốt đẹp đầy tình người hơn.
Ở các nơi công cộng như quảng trường, công viên, các nơi vui chơi giải
trí ở Canada, Đức và Pháp, các nhà làm phim đặt những máy quay tự động, với
những chỉ dẫn cụ thể để mọi người có thể thực hiện. Những người đi qua hoặc đến
các nơi công cộng này có thể đứng trước máy quay để nói về một sự kiện, hoặc
một trải nghiệm đã làm thay đổi cuộc đời họ. Mọi người, không phân biệt tuổi
tác, giới tính, tôn giáo, văn hóa… có thể kể lại câu chuyện cá nhân của mình:
những thất bại, những mảnh vỡ cuộc đời, cũng như nỗ lực vươn lên với sự khích
lệ của người thân, bạn bè, đặc biệt từ tiếng nói bên trong của mỗi người: tiếng
lương tâm, tiếng gọi của Trời Cao, tiếng mời gọi của Thiên Chúa. Mỗi người kể
về chính mình, nghĩa là ở ngôi thứ nhất. Thường mỗi câu chuyện được các nhà làm
phim cô đọng lại còn khoảng 5 phút.
Một trong những câu chuyện được các khán giả truyền hình quan tâm cách đặc
biệt vì có sức lôi cuốn mọi người đến tận sâu thẳm của tâm hồn. Đó là câu
chuyện, một chứng tá của cha Claude, linh mục người ở Quebec, Canada.
Câu chuyện phong phú đầy cảm xúc của cha Claude được đan xen giữa những
đau khổ và dấn thân đầy tình người. Câu chuyện tập trung về một người sau nhiều
năm sống trên đường phố và trong rượu, đã trở thành linh mục, và từ đó dấn thân
hết mình cho những người vô gia cư. Trong năm phút thanh thản, cha Claude, với
giọng Pháp đặc trưng của vùng Quebec, kể lại cuộc đời bắt đầu trong đau khổ
trước khi gặp Chúa Giêsu Kitô trong một nhà thờ, trở thành linh mục nhận ra ơn
gọi dành cho người vô gia cư.
Cha Claude kể:
Lần đầu tiên tôi nếm rượu là khi tôi lên 13 tuổi. Đó là ngày ông tôi qua
đời, và ngay lập tức tôi thích vị cay của rượu. Đối với tôi rượu là một loại
thuốc, vì thế, trong một thời gian dài, chính xác cho tới năm 33 tuổi, tôi là
một người nghiện rượu. Tôi uống rượu, sử dụng ma túy mạnh… Tôi đã sử dụng mọi
thứ có trên thị trường. Tôi bị lệ thuộc rượu và ma tuý. Tôi trở thành người
sống lang thang, người vô gia cư. Tôi thực sự không có niềm tin. Con đường Thập
giá của tôi rất dài.
Rồi một người bạn đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Anh tên
là là Yves, một tín hữu thực hành đạo rất tốt. Anh thường xuyên đi
lễ, tĩnh tâm. Anh luôn mời tôi đi cùng nhưng tôi chẳng thấy hứng thú gì cả.
Nhưng rồi một ngày cuối tuần, tôi nói: Tôi sẽ đi. Tôi đến đó để làm vui lòng
anh. Và tôi đã được biến đổi. Có điều gì đó đã xảy ra vào cuối tuần đó. Tôi cảm
thấy đức tin của tôi đã trở lại. Đức tin thời thơ ấu của tôi đã trở lại.
Tôi gia nhập chủng viện. Mặc dù có quyết tâm nhưng tôi không thể sống
theo các nội quy của chủng viện, và khi biết được chuyện chẳng lành của người
bạn thân Yves, tôi bắt đầu uống rượu trở lại, vì quá khó khăn đối với tôi khi
chấp nhận thực tế này.
Tôi cảm nhận mình có ơn gọi làm linh mục, nhưng tôi tự nhủ: đâu là sứ vụ
của tôi? Một ngày nọ, một bạn trẻ mà tôi biết từ trước gọi điện thoại cho tôi
và nói với tôi rằng, em đang ở bệnh viện ở Montreal, bị ung thư giai đoạn cuối,
và yêu cầu tôi đến bên giường em. Tôi đến đó và em nói với tôi: chưa có ai nhìn
con trực tiếp. Cha có dám nhìn con chết không? Lúc đó em khoảng 18-19 tuổi,
chúng tôi quen biết nhau lúc em 11-12 tuổi. Em sống lang thang khắp nơi, bị lạm
dụng đủ kiểu. Tôi đã ở lại với em trong những giây phút cuối. Trước khi chết,
em nói với tôi: Cha giúp con, nhưng ai sẽ giúp những người khác trên đường phố?
Và chính giây phút đó, tôi đã nhận ra ơn gọi của mình. Tôi tự nhủ: thật buồn
cười, tôi đã sống trên đường phố nhiều năm, và đường phố đã dạy tôi về Giáo
hội. Chính những người trẻ đã dạy tôi Giáo hội. Tôi không đến đường phố với
tràng hạt và Kinh Thánh, đó không phải là cách tiếp cận của tôi. Tôi không ở
trong văn phòng. Người vô gia cư, người nghèo gặp gỡ tôi ở khu nhà trọ,
trong công viên, trong một con hẻm. Đừng nghĩ rằng có một số người không thể
phục hồi được. Câu nói này không tồn tại trong thanh quản của tôi. Tất cả chúng
ta đều có thể được phục hồi. Tôi đơn giản là một linh mục, người đã sống những
gì họ đang trải qua ngay bây giờ. Họ là những người khiến tôi không bao giờ
nghiện rượu nữa. Tôi sẽ nói rằng: họ đã cứu tôi. Tôi bỏ rượu ở tuổi 33, tôi đã
từng ở trên đường phố 33 năm, và tôi sẽ ở trên đường phố cho đến khi tôi chết.
Đơn giản là vậy.
Nguồn: vaticannews.va/vi/