THÁNH LỄ BẾ MẠC ĐẠI HỘI THƯỜNG LỆ LẦN THỨ XIV CỦA THƯỢNG HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC

BÀI GIẢNG CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

Vatican Basilica

Chúa Nhật thứ 30 Thường Niên năm B

Ngày 25 tháng 10 năm 2015

[video và hình]

Tất cả 3 bài đọc của Chúa nhật này đều trình bày cho chúng ta lòng cảm thương của Thiên Chúa, tình phụ tử của Chúa, được biểu lộ chung kết trong Đức Giêsu.

Giữa thảm họa quốc gia, dân tộc bị kẻ thù lưu đày, tiên tri Giêrêmia tuyên bố rằng “Đức Chúa đã cứu dân Người, số còn sót lại của Ít-ra-en !” (31:7). Tại sao Người cứu họ? Bởi vì Người là Cha của họ (x. câu 9); và với tư cách là một Người Cha, Người chăm sóc con cái Người và đồng hành với họ trên đường đi, nâng đỡ “kẻ đui, người què, kẻ mang thai, người ở cữ” (31:8). Tình phụ tử của Người mở ra cho họ một con đường tiến về phía trước, một con đường an ủi sau bao nhiêu nước mắt và nỗi buồn lớn lao. Nếu dân tộc vẫn trung thành, nếu họ kiên trì tìm kiếm Thiên Chúa ngay cả ở một vùng đất xa lạ, Thiên Chúa sẽ biến cảnh tù đày của họ thành tự do, biến sự cô đơn của họ thành sự hiệp thông: những gì dân tộc gieo trong nước mắt ngày hôm nay, họ sẽ gặt hái trong niềm vui vào ngày mai (x. Tv 125:6).

Chúng ta cũng đã diễn tả, với Thánh Vịnh, niềm vui là hoa trái của ơn cứu độ của Chúa: “Bấy giờ miệng chúng tôi vui cười, lưỡi chúng tôi thốt lên những tiếng hân hoan” (câu 2). Người tin là người đã trải nghiệm hành động cứu độ của Chúa trong cuộc đời mình. Chúng ta, những mục tử, đã trải nghiệm ý nghĩa của việc gieo giống trong khó khăn, đôi khi trong nước mắt, và vui mừng vì ân sủng của một vụ mùa vượt quá sức lực và khả năng của chúng ta.

Đoạn trích từ Thư gửi tín hữu Do Thái cho chúng ta thấy lòng thương cảm của Chúa Giêsu. Người cũng “đầy yếu đuối” (5:2), để Người có thể cảm thương đối với những người đang sống trong sự ngu dốt và sai lầm. Chúa Giêsu là vị thượng tế vĩ đại, thánh thiện và vô tội, nhưng cũng là vị thượng tế đã mang lấy sự yếu đuối của chúng ta và bị cám dỗ như chúng ta trong mọi sự, ngoại trừ tội lỗi (x. 4:15). Vì lý do này, Người là trung gian của giao ước mới và dứt khoát mang lại cho chúng ta ơn cứu rỗi.

Tin Mừng hôm nay liên quan trực tiếp đến Bài đọc thứ nhất: như dân Israel được giải thoát nhờ tình phụ tử của Thiên Chúa, thì Bartimê cũng được giải thoát nhờ lòng thương xót của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu vừa rời khỏi Giêricô. Mặc dù Người mới chỉ bắt đầu cuộc hành trình quan trọng nhất của mình, cuộc hành trình sẽ đưa Người đến Giêrusalem, Người vẫn dừng lại để đáp lại tiếng kêu của Bartimê. Chúa Giêsu xúc động trước lời cầu xin của anh và dấn thân vào hoàn cảnh của anh. Người không bằng lòng bố thí cho anh, mà muốn đích thân gặp gỡ anh. Người không chỉ dẫn hay trả lời anh, nhưng hỏi anh: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?" (Mc 10:51). Có vẻ như đó là một câu hỏi vô nghĩa: một người mù có thể mong muốn điều gì nếu không phải là được sáng mắt? Tuy nhiên, với câu hỏi trực diện này, trực tiếp nhưng tôn trọng, Chúa Giêsu cho thấy Người muốn lắng nghe nhu cầu của chúng ta. Người muốn nói chuyện với mỗi người chúng ta về cuộc sống của chúng ta, về hoàn cảnh thực tế của chúng ta, để không có gì bị che giấu khỏi Người. Sau khi Bartimê được chữa lành, Chúa nói với anh: "Đức tin của anh đã cứu anh" (câu 52). Thật đẹp khi thấy Chúa Kitô ngưỡng mộ đức tin của Bartimê, Ngài tin tưởng vào anh ta như thế nào. Ngài tin vào chúng ta, nhiều hơn chúng ta tin vào chính mình.

Có một chi tiết đặc biệt hay. Chúa Giêsu yêu cầu các môn đệ của Ngài đi gọi Bartimê. Các môn đệ nói với người mù bằng hai kiểu nói mà Chúa Giêsu sử dụng trong phần còn lại của bài Tin Mừng. Trước hết các môn đệ nói với người mù: “Hãy can đảm lên!”, một từ có nghĩa đen là “hãy tin tưởng, hãy phấn khởi!”. Thực vậy, chỉ có cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu mới mang lại cho con người sức mạnh để đương đầu với những tình cảnh trầm trọng nhất. Thành ngữ thứ hai là: “Hãy đứng lên!” giống như Chúa Giêsu nói với bao nhiêu bệnh nhân, cầm tay họ và chữa lành họ. Các môn đệ của Ngài không làm gì khác hơn là lập lại những lời khích lệ và có sức giải thoát của Chúa Giêsu, dẫn người mù đến thẳng với Chúa, mà không giảng giải gì. Cả các môn đệ Chúa Giêsu ngày nay cũng được kêu gọi làm như vậy, nhất là ngày nay: nghĩa là đặt con người tiếp xúc với lòng Thương Xót cảm thương cứu độ. Khi tiếng kêu của nhân loại trở nên mạnh mẽ hơn, như nơi ông Bartimê, không có câu trả lời nào khác ngoài những lời nói của Chúa Giêsu mà chúng ta nhận làm của mình và nhất là noi theo tâm hồn của Chúa. Những tình trạng lầm than và xung đột, đối với Thiên Chúa, là những dịp thực hành lòng thương xót. Ngày nay là thời kỳ của lòng thương xót!

 Nhưng có một số cám dỗ đối với những người theo Chúa Giêsu. Tin Mừng làm nổi bật ít là 2 cám dỗ. Không có môn đệ nào dừng lại như Chúa Giêsu đã làm. Họ tiếp tục tiến bước, tiến hành như thể không có gì xảy ra. Nếu anh Bartimê là người mù, thì họ là những người điếc: vấn đề của ông không phải là vấn đề của họ. Tình trạng này cũng có thể là nguy cơ của chúng ta; đứng trước những vấn đề liên lỉ, tốt hơn nên tiếp tục tiến bước, không để cho mình bị phiền toái. Theo cách thức ấy, giống như các môn đệ, chúng ta ở với Chúa Giêsu, nhưng không suy nghĩ như Chúa. Ta ở trong nhóm của Ngài, nhưng nếu ta không cởi mở tâm hồn, thì sẽ mất đi lòng ngưỡng mộ, lòng biết ơn và lòng nhiệt thành, và có nguy cơ trở thành những người quen thuộc với ơn thánh. Chúng ta có thể nói về Chúa, làm việc với Chúa, nhưng sống xa tâm hồn của Chúa, một tâm hồn hướng về ngừơi bị thương. Đó là một cám dỗ: một thứ linh đạo ảo ảnh: chúng ta có thể tiến qua sa mạc của nhân loại mà không thấy điều thực sự hiện hữu, nhưng chỉ thấy điều chúng ta muốn thấy; chúng ta có khả năng kiến tạo những quan niệm về thế giới, nhưng chúng ta không chấp nhận điều mà Chúa đặt trước mắt chúng ta. Một niềm tin không biết ăn rễ trong đời sống của dân chúng thì nó khô cằn, và thay vì là một ốc đảo xanh tươi, thì lại tạo nên những sa mạc khác.

Có một cám dỗ thứ hai, đó là rơi vào một đức tin đã hoạch định. Chúng ta có thể tiến bước với dân Chúa, nhưng chúng ta đã có lịch trình tiến hành, qui định trước tất cả: chúng ta biết đi đâu và cần bao nhiêu thời gian; tất cả đều phải tôn trọng nhịp độ của chúng ta, và mọi điều bất tiện đều làm phiền chúng ta. Chúng ta có nguy cơ trở thành những người trong Tin Mừng mất kiên nhẫn và khiển trách ông Bartimê. Trước đó họ đã khiển trách các trẻ em (Xc 10,13), nay họ trách người hành khất mù: ai gây phiền toái hoặc không thích hợp thì bị loại bỏ. Trái lại Chúa Giêsu muốn bao gồm, nhất là những người bị gạt ra ngoài lề và kêu lên Ngài. Những người, như Bartimê, có đức tin, vì biết mình cần ơn cứu độ là cách thức tốt nhất để gặp Chúa Kitô.

Và sau cùng, Bartimeo lên đường theo Chúa Giêsu (Xc v.52). Không những anh ta phục hồi được thị giác, nhưng còn hiệp với cộng đoàn những người đồng hành với Chúa Giêsu.

 Anh chị em tham dự Thượng Hội đồng thân mến, chúng ta đã đồng hành với nhau. Tôi cám ơn anh chị em vì con đường chúng ta đã đi chung với cái nhìn hướng về Chúa và anh chị em, trong sự tìm kiếm những con đường mà Tin Mừng chỉ cho thời đại chúng ta ngày nay để loan báo mầu nhiệm tình yêu gia đình. Chúng ta hãy tiếp tục con đường mà Chúa muốn. Chúng ta hãy xin Chúa một cái nhìn được chữa lành và cứu độ, biết loan truyền ánh sáng, vì nhắc nhớ vẻ huy hoàng đã soi chiếu. Không bị lu mờ vì sự bi quan và tội lỗi, chúng ta hãy tìm kiếm và thấy vinh quang của Thiến Chúa, chiếu tỏa trong con người đang sống.

Nguồn: archivioradiovaticana.va