WHĐ (19.02.2024) - Ngày 5 tháng 8 năm 2023,
Ủy ban Phụng tự Hội đồng Giám mục Việt Nam đã thông báo về chương trình Đào tạo phụng vụ cho Dân Chúa gồm: (1) Thực hành
mục vụ và (2) Kiến thức phụng vụ. Để đào sâu hiểu biết về kiến thức phụng vụ, Ủy
ban Phụng tự trân trọng giới thiệu loạt bài về cử hành Thánh Thể do linh mục
Giuse Phạm Đình Ái, SSS tổng hợp và biên soạn.
BÀI 19: CHUẨN BỊ BÀN THỜ VÀ BÀI CA TIẾN LỄ
Phụng vụ Thánh Thể của Nghi thức Thánh lễ hiện nay gồm 3 phần: (1) Chuẩn bị lễ vật:
từ rước lễ vật
đến hết lời
nguyện tiến lễ; (2) Kinh nguyện Thánh Thể: từ bắt đầu kinh Tiền tụng đến hết Vinh tụng ca; (3) Nghi thức hiệp lễ: từ
kinh Lạy Cha đến hết lời nguyện hiệp lễ.
Toàn bộ nghi
thức chuẩn bị lễ phẩm bao gồm: (1) Chuẩn bị bàn thờ;
(2) Tiến lễ: mang lễ vật trong đoàn
rước lên bàn thờ và âm
nhạc đi kèm; (3) Đặt lễ vật lên bàn thờ; (4) [Xông hương] và chủ tế rửa tay; (5) Lời
nguyện tiến lễ.
II/ CHUẨN
BỊ LỄ VẬT THAY CHO DÂNG LỄ
Trước đây, tại Bắc Phi, lần đầu
tiên từ “dâng lễ” (offertorium)
được
thánh Augustinô sử dụng nhằm diễn tả lễ phẩm của giáo hữu được dâng lên.[1] Ngày
nay, hạn từ “dâng lễ” (offertorium)
hay là “dâng” bánh và rượu lên Chúa đã được đổi thành “chuẩn bị lễ vật” / “trình bày lễ vật” (praeparatio
donunum/praesentatio dononum). Chúng ta nhận thức rằng sẽ không thích
hợp về mặt thần học nếu dâng lên Chúa Cha bất kỳ thứ gì khác ngoài chính Đức Kitô. Bởi thế, từ ngữ “dâng lễ” (offertorium)
chỉ áp dụng cho nghi lễ hiến dâng
Mình và Máu Chúa Kitô mà thôi.[2] Dâng thì đúng, vì có nghĩa là đem
lên, ở đây mới chỉ đem lên “bánh và rượu” chứ không có gì khác nữa. Nhưng “dâng lễ” có
nghĩa khác, nói một cách chuyên môn hơn, chính là “hiến tế.” Nội hàm của hiến tế
chính là sát tế và đổ máu sinh vật.
Lúc này, trong phần chuẩn bị lễ vật,
chưa có hiến tế, vì chúng ta không hiến
tế bánh và rượu. Chúng ta chỉ hiến tế lễ vật là chính Đức Kitô, Chiên Thiên
Chúa, hiện
diện dưới hình thức bánh
rượu chứ không phải chính bánh rượu lúc này là vật để tế lễ.[3] Hiểu như vậy thì “dâng lễ” chưa diễn ra lúc này với bánh và rượu mà chỉ là
chuẩn bị lễ vật với hành động chính yếu ở đây là đặt bánh và rượu lên bàn thờ.[4]
Còn dâng lễ thực sự sẽ diễn ra trong Kinh nguyện Thánh Thể,
tức là sau phần Tường thuật Thiết lập và Tung hô Tưởng niệm (x. GLCG 1350). Quy
chế Tổng quát Sách Lễ Rôma hiện nay gọi phần “dâng lễ” hay Tiểu Lễ quy trước
đây là chuẩn bị lễ vật với việc chuẩn bị bàn thờ và lễ vật nhằm phân biệt với
phần Lễ quy chính, hay dâng lễ chính thức, tức là Kinh nguyện Thánh Thể, trọng
tâm của cử hành Thánh Thể. Chỉ sau khi bánh và rượu đã trở thành Mình và Máu
Chúa Kitô, lúc ấy Hội Thánh mới
chính thức tiến dâng lên Chúa Cha lễ vật
vô cùng cao quý đẹp lòng
Người là
chính Chúa Kitô, lễ vật của Con
Chí Ái, lễ vật giao hoà chúng ta với Người (x. GLCG 1354).[5]
III/ CHUẨN BỊ BÀN THỜ
Trong bữa tối cuối cùng của
CGS với các môn đệ, không có hồi chuẩn bị lễ vật. Khi Thánh lễ được
liên kết với một bữa ăn, gọi là bữa tiệc huynh đệ (Agape), các tín hữu hội họp
tại một tư gia rộng rãi. Việc chuẩn bị lễ vật lúc này rất đơn giản, họ mang theo những món ăn để chia cho nhau
trong tình tương thân tương ái. Sau bữa ăn này, họ giữ lại một phần bánh và rượu
cho việc hiến tế bằng cách đặt trên bàn cử hành Eucharistia.[6]
Khoảng đầu thế kỷ III,
sách Truyền thống Tông đồ (Traditio apostolica) của thánh Hippôlytô có nói đến lễ vật
bánh và rượu cũng như công việc đưa bánh rượu lên bàn thờ
được dành cho các phó tế để được
ĐGM chúc lành. Bàn thờ được trải khăn để các thừa tác viên
và dân chúng đem bánh và rượu tới rồi đặt trên đó. Từ thế kỷ IV, phụng vụ Rôma và Đông Syria chọn lựa đặt chuẩn bị lễ phẩm ra
sau Phụng vụ Lời Chúa.[7] Trong
Thánh lễ giáo
hoàng (cuối
thế kỷ VI), người ta thấy có nghi
thức thầy phó tế trải khăn thánh (corporal) phủ lên cả bàn thờ [vì kích thước của khăn thánh không
nhỏ như hiện nay], chén thánh lớn được đặt trên bàn thờ rồi
tất cả đi tiếp nhận bánh và rượu do các thành viên của cộng đoàn mang tới. Đến thời Trung cổ, việc trải
khăn bàn thờ
diễn ra vào những lúc khác nhau, chén thánh được đặt trên bàn trước ca nhập lễ, trước hay sau bài Tin Mừng. Chỉ từ thế kỷ XVI mới có luật buộc
áp dụng phải mang khăn thánh và chén thánh đến bàn thờ lúc bắt đầu cử hành cùng
với khăn lau chén (khăn tuyết). Vết tích của thói quen xa xưa này được lấy lại
trong Thánh lễ hát trọng thể khi thầy phó tế đem khăn thánh (đã rút bớt kích
thước) lên bàn thờ đang khi đọc kinh Tin kính hay lập tức trước phần dâng lễ (offetorium). Chén thánh và khăn lau chén
thường được đem lên bàn thờ lúc bắt đầu dâng lễ.[8]
Sách Lễ 1570 đã hủy bỏ sự phức tạp của nghi thức dâng lễ bởi vì toàn bộ
Thánh lễ được cử hành tại bàn thờ. Các vật dụng thánh đã sẵn sàng ở đó ngay từ
đầu lễ khi tư
tế đem chén thánh, đĩa thánh và bánh lễ trong cuộc rước đầu lễ rồi đặt tất cả trên bàn thờ.[9]
Hiện nay, việc sửa soạn bàn thờ diễn ra sau lời nguyện tín
hữu. Lúc đó, mọi người ngồi và bắt đầu hát ca tiến lễ (x. QCSL 74). Cụ thể hơn, tới phần chuẩn bị lễ vật,
thầy phó tế hoặc thầy giúp lễ
hay một thừa tác viên giáo dân khác mới đem khăn thánh, khăn lau chén, chén thánh và Sách Lễ đặt trên bàn thờ
(QCSL 73,
139). Việc sửa soạn bàn thờ lúc này giúp các tín hữu thấy rõ một điều gì đó mới mẻ đang bắt đầu vì
từ tiêu điểm (focal point) của cử hành Phụng vụ Lời Chúa là
giảng đài bây giờ sẽ được dịch chuyển sang bàn thờ, tiêu điểm của cử hành Phụng vụ Thánh Thể.
Giờ đây, toàn thể cộng đoàn hướng về bàn thờ.[10]
IV/ CA
TIẾN LỄ
Vào những thế kỷ đầu, việc chuẩn bị lễ vật cũng như mang lễ phẩm
lên bàn thờ diễn ra trong thinh lặng (không hát, không kinh kệ), nhưng dần dần
người ta hát Thánh vịnh đang khi rước lễ phẩm. Điều này có thể bắt nguồn từ bên
Phi châu (khoảng
năm 400) và
được cho là do thánh Augustinô khởi xướng
nhằm đáp lại những kẻ chống đối thực hành hát các Thánh vịnh “trước khi dâng lễ.”[11] Trong khi đoàn người tiến lên dâng của lễ, bài hát sẽ mang lại cho cuộc rước một ý nghĩa phong phú. Điều này dễ thấy
khi chúng ta biết rằng: nơi các nền phụng vụ Đông phương, bài ca dâng lễ này được coi là linh thánh nhất và trọng đại nhất của Thánh lễ,
vì được so sánh với bài ca của các thiên thần Kêrubim theo hầu Chúa Kitô khi
Ngài tế lễ mình cho Chúa Cha, cùng với toàn thể Hội Thánh và toàn thể các thọ tạo.[12] Bên Rôma, thực
hành này xảy ra muộn hơn trong đó thường
có hai bè hát những câu
Thánh vịnh đối đáp nhau với một điệp ca/tiền xướng (antiphona)
lúc bắt đầu và kết thúc Thánh vịnh. Bài ca đi kèm trong cuộc rước lễ vật như thế
được gọi là antiphona ad offertorium.
Vì mục đích của ca hát là đi kèm với cuộc rước và việc tiếp nhận các lễ phẩm,
nên khi bỏ dần việc rước lễ vật (khoảng thế kỷ XI) thì cũng dẫn đến sự giảm bớt
các câu hát trong bản văn, chỉ còn hát một câu điệp ca mà thôi và cũng bỏ luôn bài ca đi kèm cuộc rước.[13]
Trong Sách Lễ
1570, tư tế đọc câu điệp xướng dâng lễ
ngay lập tức sau khi nói: “Chúng ta hãy cầu
nguyện.” Những bản văn dùng làm câu điệp xướng dâng lễ phù hợp với chủ đề ngày lễ và mùa lễ trong năm phụng vụ
và một cuốn sách gọi là Liber usualis gồm
chứa những bài hát dùng cho
các phần trong Thánh lễ kể cả ca dâng lễ.[14]
Việc cải cách phụng vụ của Công đồng
Vaticanô II nhấn mạnh vào sự tham dự của dân chúng và muốn đơn giản hóa nghi thức
chuẩn bị vễ vật, cho nên đã rút các bản
văn dùng để hát ca dâng lễ ra khỏi Sách Lễ mặc dầu vẫn có
thể tìm thấy chúng trong Gradulae Romanum
- tức bộ sưu tầm các bài ca cho Thánh lễ, hoặc trong một phiên bản đơn giản
hơn là cuốn Graduale simplex. Còn
chính Sách Lễ hiện nay chỉ còn chứa đựng duy nhất một bản văn để hát ca dâng lễ vào ngày thứ Năm Tuần Thánh (lễ Tiệc Ly).[15]
Hiện nay, nếu
chọn hát ca tiến lễ thì bắt đầu hát trong khi chuẩn bị bàn thờ (x. QCSL 139) và tiếp tục cho đến khi lễ phẩm đã được đặt trên bàn thờ,
tức là cho đến lời nguyện tiến lễ (x.
QCSL 74). Thực chất là bài ca trong phần chuẩn bị vễ vật không phải luôn luôn cần thiết hay đáng ước
mong và khi sử dụng cũng không cần chúng phải đề cập đến bánh và rượu hay việc
dâng tiến mà có thể là bài ca diễn tả niềm vui, chúc tụng, mang chủ đề về cộng
đoàn và tinh thần của mùa lễ hay ngày lễ đặc biệt.[16]
Khi có rước kiệu lễ vật thì nên hát: bài hát đề
cao ý nghĩa của hành động và tạo khả năng cho mọi người hiện diện cùng tham gia
vào đó. Lại nữa, nếu việc quyên tiền vẫn còn đang tiếp tục (rất mong là có nhiều
người quyên tiền, để không mất thời gian), bài hát sẽ giữ cho cộng đoàn được lấp
đầy một cách thông minh cho đến khi hoàn tất việc ấy.[17]
Tuy nhiên, còn hơn thế nữa, bài ca tiến lễ không chỉ đơn giản là một hoạt động chèn vào nghi thức đang khi
thu tiền lạc quyên và chuẩn bị vễ vật trên bàn thờ, mà còn là
phần không thể tách rời khỏi việc chuẩn bị tâm hồn các tín hữu khi sắp bước vào
Kinh nguyện Thánh Thể.
Lúc này, chính mọi người cũng là của lễ đang được chuẩn bị.[18]
V/ SUY NIỆM
Một khoảng thời gian
trước đây, các tín hữu đã mang bánh và rượu [cùng những sản phẩm khác nữa] như
là của đóng góp cho cử hành Thánh lễ. Chủ tế sẽ chọn một phần nhỏ trong đó để
hiệp thông với cộng đoàn và đọc lời cầu nguyện, gọi là lời nguyện trên lễ vật.
Sau đó, phần còn lại sẽ được phân phát cho những cá nhân có hoàn cảnh khó khăn.
Như vậy, bánh và rượu được dâng tiến không phải dùng hết trong Thánh lễ: chỉ một
ít của ăn được sử dụng, phần còn lại dành cho những anh chị em nghèo túng; cũng
vậy, chỉ một ít của uống được sử dụng, phần còn lại để những anh chị em đói
khát được thoả thuê. Lạy Chúa, đó thực sự là cử hành Thánh Thể.
Lạy Chúa Giêsu, những
người nghèo khổ bây giờ có lẽ cần nhiều thứ hơn là bánh và rượu. Họ cần tiền bạc,
quần áo và các loại nhu yếu phẩm khác nữa. Những thành viên nào trong cộng đoàn
có bất cứ thứ gì dư thừa chưa xài đến hay muốn đáp đền ân phúc Chúa ban, họ sẽ
dâng tiến những thứ đó cho Hội Thánh sau Thánh lễ. Lạy Chúa, cách thức nối kết
những lễ phẩm của tín hữu với hành động tự hiến cao vời của Chúa tại Bữa tiệc
ly và trên thập giá thật ý nghĩa biết bao!
Bánh và rượu: là hoa
trái của ruộng đồng và là sản phẩm từ lao tác con người. Trong Thánh lễ, nhờ
quyền năng Chúa Thánh Thần, bánh và rượu sẽ trở nên Mình và Máu của Ngài để
nuôi dưỡng chúng con. Chúc tụng Thiên Chúa đến muôn đời! Để làm người, Chúa đã
cần đến sự cộng tác của một người nữ là Đức Trinh Nữ Maria. Để trở nên Thánh Thể,
Chúa cần đến sự đóng góp của mẹ đất và công lao của con người. Thật đáng kinh
ngạc cho chúng con khi tưởng nghĩ đến chuyện Đấng tạo dựng vũ trụ lại tự nguyện
lệ thuộc vào những đồng lúa và vườn nho.
Lạy Chúa, chúng con muốn
nghĩ về Thánh Thể như một thực tại không chỉ gói gọn trong bánh và rượu. Trên hết,
bánh và rượu là biểu tượng cho tấm lòng bao la rộng lớn của Chúa đối với hạnh
phúc nhân loại. Thánh Thể thôi thúc chúng con có cái nhìn sâu sắc hơn về thế giới
xung quanh. Chúng con thấy còn đó biết bao anh chị em nghèo đói; còn đó rất nhiều
những người hành khất trên đường phố; còn đó biết bao người phải “chạy ăn từng
bữa”; còn đó bao người phải lam lũ vất vả để mong kiếm được chút tiền thù lao.
Lạy Chúa, ước chi bánh và rượu chúng con tiến dâng đây dạy chúng con biết chia
sẻ phúc lành của chúng con cho họ.
Chúng con nhìn thấy
nguồn tài nguyên thiên nhiên của mẹ đất đã bị sự tham lam của con người tàn
phá. Những nông trại từng xuất ra bao sản phẩm nay biến thành vùng đất giải trí
cho một ít người. Nhiều anh chị em nghèo khổ phút chốc thành ra không cửa không
nhà. Nhân danh sự phát triển, nhiều cây xanh đã bị chặt phá, nhiều đồi núi đã bị
san bằng và khai thác triệt để. Lạy Chúa, ước gì đừng bao giờ xảy ra nữa kiểu
phát triển kinh tế vô tội vạ, bất lợi cho dân chúng và xâm hại môi trường sinh
thái.
Dường như nạn thất
nghiệp đã trở thành nguyên nhân khiến tội phạm gia tăng. Nhiều người miền quê
đã phải đến trung tâm thành phố để kiếm việc làm, nhưng sự cạnh tranh khắc nghiệt
ở đây đã làm không ít người trở nên tuyệt vọng. Lạy Chúa, ước chi đất nước
chúng con có đủ công ăn việc làm cho họ và tạo ra những cơ hội ngang bằng cho tất
cả mọi người. Amen.
[4] X. Lancelot Sheppard, “The New ‘Ordo Missae’,” trong The New Liturgy, ed. Lancelot Sheppard (Westminter/london:
Darton, Longman & Todd Ltd., 1970), 33.
[7] X. Josef A. Jungmann, SJ, The Mass: An Historical, theological & Pastoral
Survey, trans. Julian Fernamdes
(Collegeville: The Liturgical Press,
1976), 187.
[8] Lawrence J. Johnson, The Mystery of Faith: A Study of the Structural Elements of the Order
of the Mass (Washington DC: FDLC,
NE, 2003), 61.
[13] X. Joseph A. Jungmann, SJ, The Mass of the Roman Rite: Its Origins and
Development (Missarum Sollemnia), vol. 2, trans. Francis A. Brunner (New York : Benziger Brothers, 1951), 29-30; Johnson, The
Mystery of Faith, 63.
[16] US Bishops’
Committee on the Liturgy, Music in
Catholic Worship (1972), 71; X. Adoft
Adam, Eucharistic Celebration: The Source
and Summit of Faith, 56.
[18] X. Kathleen Harmon, The Ministry of Music (Collegeville: Liturgical Press, 2004), 39.