Bài Ðọc I: St 17, 3-9
“Ngươi sẽ làm tổ phụ nhiều dân tộc”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong ngày ấy, Abram sấp mình xuống đất và Thiên Chúa phán cùng ông rằng: “Này Ta đây, Ta giao ước với ngươi, ngươi sẽ làm tổ phụ nhiều dân tộc. Thiên hạ sẽ không còn gọi ngươi là Abram nữa, nhưng sẽ gọi là Abraham, vì Ta đặt ngươi làm tổ phụ nhiều dân tộc. Ta sẽ ban cho ngươi con cháu đông đúc. Ta sẽ đặt ngươi làm tổ phụ nhiều dân tộc, và nhiều vua chúa xuất thân từ ngươi. Ta sẽ thiết lập giao ước vĩnh viễn giữa Ta với ngươi cùng con cháu ngươi từ thế hệ này qua thế hệ khác, để Ta trở nên Thiên Chúa của ngươi và của dòng dõi ngươi. Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi ngươi đất mà ngươi cư ngụ, sẽ cho ngươi làm chủ vĩnh viễn toàn cõi đất Canaan và Ta sẽ là Chúa của chúng”.
Chúa lại phán cùng Abraham rằng: “Phần ngươi và dòng dõi ngươi, từ đời nọ sang đời kia, hãy giữ lời giao ước của Ta”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 104, 4-5. 6-7. 8-9
Ðáp: Tới muôn đời Chúa vẫn nhớ lời minh ước.
Xướng: 1) Hãy coi trọng Chúa và quyền năng của Chúa, hãy tìm kiếm thiên nhan Chúa luôn luôn. Hãy nhớ lại những điều kỳ diệu Chúa đã làm, những phép lạ và những điều Ngài phán quyết.
Ðáp: Tới muôn đời Chúa vẫn nhớ lời minh ước.
2) Hỡi miêu duệ Abraham là tôi tớ của Ngài, hỡi con cháu Giacóp, những kẻ được Ngài kén chọn, chính Chúa là Thiên Chúa chúng ta, quyền cai trị của Ngài bao trùm khắp cả địa cầu.
Ðáp: Tới muôn đời Chúa vẫn nhớ lời minh ước.
3) Tới muôn đời Ngài vẫn nhớ lời minh ước, lời hứa mà Ngài đã an bài tới muôn thế hệ, lời minh ước Ngài đã ký cùng Abraham, lời thề hứa Ngài đã thề với Isaac.
Ðáp: Tới muôn đời Chúa vẫn nhớ lời minh ước.
Câu Xướng Trước Phúc Âm: Am 5,14
Các ngươi hãy tìm điều lành, chớ đừng tìm điều dữ, để các ngươi được sống và Chúa sẽ ở cùng các ngươi.
Phúc Âm: Ga 8, 51-59
“Cha các ngươi là Abraham đã hân hoan vì nghĩ sẽ được thấy ngày của Ta”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói với người Do Thái rằng: “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: Nếu ai giữ lời Ta, thì muôn đời sẽ không phải chết”. Người Do Thái lại nói: “Bây giờ thì chúng tôi biết rõ ông bị quỷ ám. Abraham đã chết và các tiên tri cũng vậy, thế mà ông lại nói: “Ai giữ lời Ta, thì không bao giờ phải chết”. Chẳng lẽ ông lại lớn hơn cha chúng tôi là Abraham sao? Ngài đã chết, các tiên tri cũng đã chết. Ông cho mình là ai?” Chúa Giêsu trả lời: “Nếu Ta tự tôn vinh chính mình, thì vinh quang của Ta sẽ không giá trị gì. Chính Cha Ta tôn vinh Ta. Người là chính Ðấng các ngươi xưng là Thiên Chúa của các ngươi. Vậy mà các ngươi không biết Người. Còn Ta, Ta biết Người. Nếu Ta nói Ta không biết Người, thì Ta cũng nói dối như các ngươi. Nhưng Ta biết Người, và Ta giữ lời Người. Cha các ngươi là Abraham đã hân hoan, vì nghĩ sẽ được thấy ngày của Ta. Ông đã thấy và đã vui mừng”. Người Do Thái liền nói: “Ông chưa được năm mươi tuổi mà đã trông thấy Abraham rồi sao?” Chúa Giêsu trả lời: “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi: Khi Abraham chưa sinh ra, thì Ta đã có rồi”. Bấy giờ họ lượm đá ném Ngài, nhưng Chúa Giêsu ẩn mình đi ra khỏi đền thờ.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay kết thúc bằng việc Đức
Giêsu bị ném đá.
Nhưng Ngài đã ẩn mình đi và ra khỏi Đền thờ
(c. 59).
Ném đá là hình phạt của người Do thái chủ yếu
dành cho kẻ phạm thượng.
Đức Giêsu đã làm gì để bị coi là mắc tội phạm
thượng,
nghĩa là tội coi thường quyền tối thượng của
Thiên Chúa?
Trước hết Đức Giêsu đặt mình lên trên tổ phụ
đáng kính Abraham.
Ngài biết ông Abraham vui sướng mừng rỡ
vì hy vọng được thấy ngày của Ngài, thấy những
việc Ngài làm đây (c. 56).
Abraham mừng vì chính Đức Giêsu, chứ không
phải cá nhân mình,
mới là Đấng đem phúc lành cho mọi dân tộc
trên thế giới.
Dù chưa tới năm mươi tuổi, Đức Giêsu dám coi
mình là có trước ông Abraham.
“Trước khi có Abraham, thì tôi, Tôi Hằng Hữu” (c.
58).
Ta là Đấng Hằng Hữu là câu trả lời của
Thiên Chúa cho ông Môsê
khi ông hỏi tên của Ngài bên bụi cây bốc
cháy (Xh 3, 14).
Đức Giêsu cũng muốn trả lời câu hỏi về mình
(c. 53) bằng lối nói đó.
Vì trước khi được sinh ra ở đời làm người,
thì Ngài đã hiện hữu rồi.
Ngài là một với Ngôi Lời vĩnh cửu của Thiên
Chúa (Ga 1, 14-18),
bởi đó Ngài có trước Abraham, người đã sống
trước Ngài gần hai ngàn năm.
Chính khẳng định bị coi là phạm thượng này
đã khiến Ngài bị ném đá.
Đức Giêsu thường bị coi là ngạo mạn, tự tôn
vì những lời như vậy.
Thật ra Ngài chẳng tự tôn vinh mình.
Chúa Cha mới là Đấng tôn vinh Ngài qua cái
chết tủi nhục (c. 54).
Đức Giêsu cũng chẳng coi thường Thiên Chúa
bao giờ.
Ngài gọi Thiên Chúa là Cha một cách thân
thương,
và nhìn nhận: “Chúa Cha cao trọng hơn Thầy”
(Ga 14, 28).
Có một sự phân biệt rất rõ giữa Chúa Cha và
Đức Giêsu:
Chúa Cha là người sai đi; Đức Giêsu là Con,
là người được sai đi.
Đức Giêsu chỉ làm điều Ngài thấy Cha làm (Ga
5, 19-20; 8, 28-29),
và nói điều Ngài nghe Cha nói (Ga 8, 26. 40;
12, 49-50).
Triệt để vâng phục và tùy thuộc là nét đặc
trưng của Đức Giêsu.
Trong Tin Mừng Gioan, bao lần ta gặp cụm từ không
tự mình.
Đức Giêsu không tự mình nói, cũng chẳng tự
mình làm.
Ngài đòi chúng ta tuân giữ lời Ngài (c. 51)
chỉ vì chính Ngài cũng đã tuân giữ lời của
Thiên Chúa (c. 55).
Trong tuần lễ này, tại nhà thờ các ảnh tượng
có thể được che lại.
Khi bị ném đá, Đức Giêsu đã tránh đi vì giờ
của Ngài chưa đến.
Đức Giêsu vẫn cương trực nói điều phải nói
và làm điều phải làm.
Chúng ta xin có được sự cương trực đó khi phải làm chứng cho Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa, đây lời tôi cầu nguyện:
Xin
tận diệt, tận diệt trong tim tôi
mọi
biển lận tầm thường.
Xin
cho tôi sức mạnh thản nhiên
để
gánh chịu mọi buồn vui.
Xin
cho tôi sức mạnh hiên ngang
để
đem tình yêu gánh vác việc đời.
Xin
cho tôi sức mạnh ngoan cường
để
chẳng bao giờ khinh rẻ người nghèo khó,
hay
cúi đầu khuất phục trước ngạo mạn, quyền uy.
Xin
cho tôi sức mạnh dẻo dai
để
nâng tâm hồn vươn lên khỏi ti tiện hằng ngày.
Và
cho tôi sức mạnh tràn trề
để
âu yếm dâng mình theo ý Người muốn. Amen.
R.
Tagore (Đỗ Khánh Hoan dịch)
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J