Đức Giáo hoàng Lêô XIV chia sẻ: “Tôi đã nghĩ đến một số cuốn, nhưng một trong số đó là cuốn sách có tên “The practice of the presence of God” (Thực hành sống sự hiện diện của Chúa). Đó là một cuốn sách rất đơn giản, được viết nhiều năm trước bởi một người thậm chí còn không cho biết họ của mình, Thầy Lawrence.
Nhưng nếu bạn muốn, nó mô tả một kiểu cầu nguyện và tâm linh, nơi người ta chỉ đơn giản dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa và để Chúa dẫn dắt. Nếu bạn muốn biết đôi điều về tôi, thì đó là con đường thiêng liêng của tôi trong nhiều năm.
Giữa những thách thức to lớn, sống ở Peru trong những năm tháng khủng bố, được kêu gọi phục vụ ở những nơi mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được kêu gọi. Tôi tin tưởng vào Chúa, và thông điệp đó là điều tôi chia sẻ với tất cả mọi người.”
Nhận biết giá trị của cuốn sách đối với đời sống thiêng liêng của người Kitô hữu, Ban Biên tập xin được giới thiệu bản dịch Việt ngữ của cuốn sách này do Tô Linh thực hiện. Cuốn sách, gồm 4 cuộc đối thoại và 15 lá thư, sẽ được lần lượt đăng. Rất mong quý độc giả theo dõi!
* * * * *
LỜI TỰA
“Tôi tin… các thánh thông công.”
Nếu người ta cần một chứng từ rõ ràng hơn nữa về thực tại ấy, thì chứng từ đó có thể chỉ được tìm thấy cách đại chúng trong kinh nghiệm Kitô giáo thuộc mọi thời đại và ở mọi miền đất. Những trải nghiệm của Thomas à Kempis, Tauler, Madame Guyon, John Woolman và Hester Ann Rogers, đồng nhất và hoà quyện với nhau một cách thật lạ lùng và tuyệt đẹp biết bao. Và nay, Nicholas Herman xứ Lorraine, người mà thư từ và các cuộc đối thoại của ông được chép lại nơi đây cũng làm chứng cho cùng một chân lý ấy.
Một tu huynh Dòng Camêlô, hiệp thông với Rôma, trước đó nhiều năm từng là một người lính sống giữa một thời đại kém tin, giữa một dân tộc hoài nghi. Thế nhưng nơi thầy, việc tập sống trong sự hiện diện của Thiên Chúa lại là một hiện thực chẳng kém gì thực tại “tỉnh thức” của Hội Bạn hữu[1]. “Hạt giống thánh” trong lòng thầy và những người khác trở thành gốc rễ (Is 6,16) mà từ đó phát triển tinh thần đạo đức bình dân tại gia đình và cho công cuộc truyền giáo vào thế kỷ XVIII, ở Epworth và Moorfields.
“Khi chẳng điểm trang – lại đẹp vô cùng”, lời này khiến người biên tập không dám thêm thắt hay giải thích gì vào bản văn, ngoài đôi dòng tiêu đề nhỏ giúp định hướng. Ước gì “Đức Kitô sống trong anh em” trở nên “niềm hy vọng vinh quang” cho mỗi người đọc những trang này.
* * * * *
ĐOẠN ĐỐI THOẠI ĐẦU TIÊN
* Hoán cải và những việc làm trước
* Sự thoả lòng trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời.
* Tin, bổn phận của chúng ta.
* Phó thác, hoa trái của sự tỉnh thức.
Lần đầu tiên tôi gặp thầy Lawrence là ngày 3 tháng Tám năm 1666. Thầy kể rằng Thiên Chúa đã thương ban cho thầy một hồng ân đặc biệt khi thầy hoán cải ở tuổi mười tám. Vào một ngày mùa đông, nhìn thấy một cái cây đã trơ trụi lá, rồi nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa lá sẽ lại mọc, rồi hoa và trái sẽ xuất hiện, thầy bỗng nhận được một cái nhìn rất sâu xa về sự Quan phòng và Quyền năng của Thiên Chúa. Cái nhìn ấy in dấu vào linh hồn thầy cho đến hôm nay. Chính kinh nghiệm ấy đã khiến thầy buông bỏ mọi quyến luyến thế gian, và nhen nhóm lên trong lòng thầy một tình yêu mạnh mẽ dành cho Thiên Chúa. Kể từ đó, tình yêu ấy mạnh đến mức, sau hơn bốn mươi năm, thầy cũng không biết tình yêu ấy có thể tăng thêm nữa không!
Trước khi vào dòng, thầy từng làm đầy tớ cho ông Fieubert, một nhà quản lý ngân khố; và thầy đã vô cùng vụng về, làm hư hỏng mọi thứ. Thầy đã ao ước được nhận vào tu viện, vì nghĩ rằng ở đó thầy sẽ được chỉnh đốn tính vụng về và những lỗi lầm. Thầy muốn dâng chính đời mình, cả những thú vui, như một hy lễ nhỏ dâng lên Thiên Chúa. Nhưng Thiên Chúa đã không chiều theo điều đó vì thầy chẳng gặp khó khăn gì ngoài sự thoả lòng trong đời tu.
Thầy nói với tôi rằng: chúng ta phải thiết lập một cảm thức về sự hiện diện của Thiên Chúa, bằng cách trò chuyện liên lỉ với Ngài. Và thật đáng xấu hổ khi ta bỏ cuộc trò chuyện ấy để tơ tưởng về những điều vụn vặt và ngu ngốc.
Thầy khuyên ta nuôi dưỡng linh hồn bằng những tư tưởng cao đẹp về Thiên Chúa, những tư tưởng đem lại niềm vui lớn lao cho những ai tận tâm với Ngài.
Chúng ta cần phải tiến mau đến chỗ làm sống động đức tin của chính mình. Điều đáng buồn là chúng ta quá yếu. Thay vì để đức tin là quy luật cho đời sống, người ta lại tự chạy theo những việc sùng kính tầm thường, mau đổi thay. Trong khi con đường của đức tin chính là tinh thần của Hội thánh, và chỉ cần con đường ấy thôi cũng đủ đưa ta lên mức trọn lành. Ta hãy phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa, bao gồm cả vật chất và tinh thần, và chỉ thoả lòng khi làm trọn thánh ý Ngài. Dù Ngài dẫn ta qua đau khổ hay ủi an thì với một linh hồn thật sự biết phó dâng, cả hai đều như nhau.
Cần lắm sự trung tín trong những lúc khô khan, nguội lạnh hay chán nản lúc cầu nguyện, những lúc Thiên Chúa thử lòng yêu mến của ta. Đó chính là thời khắc để ta thực hiện những hành vi phó dâng lành thánh và hiệu quả, mà đôi khi chỉ một lần phó dâng cũng đủ đưa ta tiến xa hơn nhiều trên hành trình thiêng liêng.
Hằng ngày, khi nghe về những tội lỗi hay đau khổ đang diễn ra trong thế gian, thầy không ngạc nhiên. Trái lại, thầy lấy làm lạ sao lại không có nhiều hơn nữa, xét theo mức độ xấu xa mà tội nhân có thể phạm tới. Phần thầy, thầy cầu nguyện cho họ, không lo nghĩ quá nhiều, vì biết rằng nếu Thiên Chúa muốn, Ngài có thể sửa chữa mọi sự.
Muốn đạt tới sự phó thác mà Thiên Chúa đòi hỏi, chúng ta phải tỉnh táo quan sát mọi thứ đam mê đang trộn lẫn, cả trong những điều thiêng liêng lẫn việc đời thường. Thiên Chúa luôn chiếu soi vào những ước ao thật lòng muốn phụng sự Ngài. Cuối cùng, thầy nói rằng nếu thật sự tôi muốn phục vụ Thiên Chúa cách chân thành, thì tôi cứ đến gặp thầy bất cứ lúc nào mà không sợ làm phiền. Còn nếu không, thì tôi không nên đến nữa.
Tô Linh
Chuyển ngữ từ: basilica.ca
___________
[1] Người dịch: Friends - một nhóm Tin lành
