TA SẼ KHÔNG CÒN NHỚ ĐẾN TỘI CỦA CHÚNG
Tác giả: Brian Kelly
Chuyển ngữ: Grêgôriô Võ Trần Nhựt
Từ: catholicism.org
(30.3.2020)
WGPQN (30.5.2021) – Sách Ngôn sứ Êdêkien có
chép: “Mọi tội phản nghịch nó phạm, Ta sẽ không còn nhớ đến” (Ed 18,22).
Thánh Tôma, trong phần III của bộ Tổng luận Thần
học (ST III, q.86, a.1), đã sử dụng trích dẫn này từ sách Ngôn sứ Êdêkien ở mục
Sed Contra [Trái lại] để bác bỏ sai lầm cho rằng không phải tất cả mọi tội trọng đều
có thể được tha bởi Bí tích Giải tội.
“Nhưng nếu ác nhân trở lại bỏ tất cả các tội lỗi đã làm, và giữ tất cả
các luật điều của Ta, và làm điều phải, sự thiện, phải, nó sẽ được sống, không
phải chết. Mọi điều ngụy nghịch nó đã làm sẽ được quên đi cho nó, nó đã
làm sự công chính, nó sẽ được sống” (Ed 18,21-22).
Tôi đã rất kinh ngạc khi đọc đoạn này trong sách
Ngôn sứ Êdêkien. Quả là một sự thật đầy an ủi phát xuất từ sự soi dẫn của Lời
Chúa! Đây là Cha chúng ta đang nói với con cái của Ngài. Ngài muốn những tội
nhân đang ăn năn phải tin tưởng vào một lòng thương xót đầy tình phụ tử. Đến độ
Ngài hứa không những tha thứ nhưng còn “quên” luôn cả những hành vi phạm tội của
chúng ta.
“Tín thác”! Hạn từ này xuất phát bởi hai từ
Latinh “con-fides”, cùng với-sự tin tưởng. Đó là một niềm tin cậy của con cái
vào Đấng Tạo hóa mình. Như thế, nó cũng bao gồm những nhân đức siêu nhiên của cả
đức tin lẫn đức cậy. Không có sự tín thác thiêng liêng, chúng ta sẽ đánh mất niềm
tin vào sự công bình của Thiên Chúa; chúng ta ngỡ rằng lòng thương xót của Ngài
lấn át cả sự công bình ấy. Hoặc là, chúng ta đánh mất niềm trông cậy vào lòng
thương xót của Chúa và đâm ra thất vọng. Người ngã lòng trông cậy là người căm
ghét chính bản thân và tội lỗi của mình hơn cả việc yêu mến Thiên Chúa. Đó
chính là hành vi Giuđa đã làm. “Bấy
giờ, Giuđa, kẻ nộp Người, thấy Người bị kết án thì hối hận. Hắn đem ba mươi đồng
bạc trả lại cho các thượng tế và kỳ mục mà nói: ‘Tôi đã phạm tội nộp người vô tội,
khiến Người phải chết oan” (Mt 27,3-4). Vậy, hãy nhớ rằng hai tội nghịch
lại đức cậy là tự phụ và thất vọng.
Mặt khác, chính ngôn sứ Êdêkien cũng nói: “Nhưng nếu người công chính từ bỏ lẽ
công chính của mình mà theo đòi kẻ gian ác làm mọi điều ghê tởm: nó làm thế mà
được sống sao? Tất cả những việc công chính nó đã làm sẽ không còn được nhắc đến;
vì tội bất trung và tội lỗi nó đã phạm, nó sẽ phải chết” (Ed 18,24).
Đừng ngã lòng dù bạn lâm cảnh tuyệt vọng. Trích
dẫn ở trên là một sự cảnh báo chứ không phải một lời tuyên án. Như thánh Tôma
tuyên bố (và Giáo hội dạy), mọi tội trọng đều có thể được tha thứ bởi bí tích
hòa giải dù những tội đó do người công chính phạm phải. Nhưng bí tích ấy không
phải là chủ đề tiểu luận này. Đúng hơn, chủ đề của tôi là ý tưởng về việc Thiên
Chúa “quên đi” cả tội lỗi.
Hãy can đảm!
“Này sẽ đến
những ngày - sấm ngôn của Ðức Chúa - Ta sẽ lập với nhà Israel và nhà Giuđa một
giao ước mới, không giống như giao ước Ta đã lập với cha ông chúng… Ta sẽ ghi
vào lòng dạ chúng, sẽ khắc vào tâm khảm chúng Lề Luật của Ta. Ta sẽ là Thiên
Chúa của chúng, còn chúng sẽ là dân của Ta. Chúng sẽ không còn phải dạy bảo
nhau, kẻ này nói với người kia: ‘Hãy học cho biết Ðức Chúa’, vì hết thảy chúng,
từ người nhỏ đến người lớn, sẽ biết Ta - sấm ngôn của Ðức Chúa. Ta sẽ tha thứ tội
ác cho chúng và không còn nhớ đến lỗi lầm của chúng nữa” (Gr 31,
31;32-35).
Thánh Phaolô viện dẫn câu Gr 31,34 vừa nêu trong
Hr 8,12 và 10,16-17: “Ta sẽ dung thứ
những điều gian ác chúng làm, sẽ không còn nhớ đến lỗi lầm của chúng nữa” và
“đây là giao ước Ta sẽ lập với chúng sau những ngày đó, thì Đức Chúa phán: Ta sẽ
ghi vào tâm khảm chúng, sẽ khắc vào lòng trí chúng lề luật của Ta. Ta sẽ không
còn nhớ đến lỗi lầm và việc gian ác của chúng nữa”.
Ngoài ra, sách Isaia cũng viết: “Nhưng chính Ta đây, vì danh dự của Ta, Ta sẽ
xoá bỏ các tội phản nghịch của ngươi, và không còn nhớ đến lỗi lầm của ngươi nữa” (Is
43,25).
Chúng ta thấy Tôbia khẩn nài Thiên Chúa với sự
xác tín này: “Và giờ đây, lạy Chúa,
xin Ngài nhớ đến con, xin đoái nhìn và chớ phạt con vì những tội con đã phạm và
những điều ngu muội của con cũng như của cha ông con. Các ngài đã đắc tội trước
Thánh Nhan và bất tuân mệnh lệnh của Ngài. Ngài đã để chúng con bị cướp phá, phải
tù đày và chết chóc, nên trò cười, đề tài châm biếm và bia nhục mạ cho mọi dân
tộc, nơi chúng con đã bị Ngài phân tán” (Tb 3,3-4).
Giờ đây chúng ta cần một sự giải thích
Thật ra, với tư cách là Thiên Chúa, Ngài không hề
“quên” hay “nhớ”, Ngài là Hiện tại vĩnh cửu. Nơi Thiên Chúa, không có hôm qua
và ngày mai, không có trước hay sau. Đây là những thuật ngữ áp dụng cho khả
năng ghi nhớ của tinh thần con người, một năng lực của tâm trí. Kinh thánh thường
sử dụng các thuật ngữ nhân hình luận khi nói về các thuộc tính của Thiên Chúa.
Sức mạnh của Thiên Chúa thể hiện qua cánh tay Ngài… Hoặc, để thể hiện cảm xúc tức
giận, Thiên Chúa nói với Nôê: “Ta sẽ
tiêu diệt khỏi mặt đất loài người, những kẻ Ta đã dựng nên, từ con người cho đến
thú vật, từ giống bò sát cho đến chim trời, vì Ta hối hận đã làm ra chúng” (St
6,7). Trong tư cách là Thiên Chúa, Ngài không giận dữ, không tức tối; Ngài bất
biến và không “hối tiếc” như thể có “sự biến đổi” trong tâm trí Ngài.
Bằng việc “quên đi”, Thiên Chúa có ý cho chúng
ta biết rằng, Ngài không còn bắt chúng ta chịu trách nhiệm cho tội của mình, nếu
chúng ta hoàn toàn quay trở lại với Ngài và ăn năn thống hối. Đúng hơn, trong
Hiện tại Vĩnh cửu, Ngài xem thấy những việc lành của chúng ta, những việc do ân
sủng của Ngài lôi kéo chúng ta thực hiện. Những công trình của ân sủng lấp đầy
lỗ hổng của tội lỗi và thay thế chúng bằng một “thực tại tính” – vì tội, theo yếu
tính, là sự vắng mặt của sự thiện, sự vắng mặt của điều cần có theo lẽ phải.
Theo chiều hướng này, thánh Tôma dạy rằng nguyên tội là sự vắng mặt của ơn
thánh hóa mà Thiên Chúa đặt để cho mọi người vào lúc tượng thai trước khi có sự
Sa ngã.
Thiên Chúa không thể bị qua mặt, Ngài sẽ rút tỉa sự lành từ sự dữ
Lời của Thiên Chúa cũng đảm bảo cho chúng ta rằng
Ngài có thể rút tỉa sự lành từ sự dữ và dựa vào đó, người ta có thể nói rằng
Ngài “quên đi” sự dữ (một sự vắng mặt của sự thiện cần có) với sự hiện diện của
ân sủng qua những hành vi đạo đức, nhờ đó, có một sự cải biến nết xấu thành
nhân đức. “Tội các ngươi, dầu có đỏ
như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẫm tựa vải điều, cũng hoá trắng như
bông” (Is 1,18).
Đây chính là lý do Hội thánh hát lên Felix Culpa
[Tội hồng phúc] trong bài Exsultet [Bài công bố Tin mừng Phục sinh] vào Lễ vọng
Phục sinh: “Ôi tội Ađam thật là cần
thiết, tội đã được xóa bỏ nhờ cái chết của Đức Kitô! Ôi tội đã hóa thành hồng
phúc vì nhờ đó mà chúng con có được Đấng Cứu chuộc cao sang!”.
Cũng vậy, trong Thánh vịnh, Thiên Chúa nhắc nhở
qua Đavít: “Xin dùng cành hương thảo rảy nước thanh tẩy con, con sẽ được tinh
tuyền; xin rửa con cho sạch, con sẽ trắng hơn tuyết” (Tv 50,9).
Về đề tài này, chúng ta có một kinh nguyện khẩn
cầu trong nghi điển Marônít. Lời kinh này xuất phát từ Kinh nguyện Thánh thể của
thánh Sixtus, được đọc ngay sau kinh Lạy Cha và trước “Lời mời gọi Hiệp lễ”. Lời
kinh viết:
Lạy Chúa, xin hãy biến đổi tất cả những gì nguy
hại và bất lợi trở nên điều tốt lành và hữu ích, để nhờ đó, chúng con có thể
làm danh Ngài cả sáng, bây giờ và mãi mãi.
Chân lý này đạt tới ý nghĩa cao độ khi thánh
Phaolô dạy trong thư gửi giáo đoàn Rôma: “Chúng ta biết rằng: Thiên Chúa làm
cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8,28).
Nguồn: gpquinhon.org