Lời Chúa: Lc 24, 35-48
Hai môn đệ từ Emmau trở về, thuật lại cho Nhóm Mười Một và
các bạn hữu những việc đã xảy ra dọc đường và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi
Người bẻ bánh. Các ông còn đang nói, thì chính Ðức Giêsu đứng giữa các ông và
bảo: “Bình an cho anh em!” Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. Nhưng
Người nói: “Sao anh em lại hoảng hốt? Sao còn ngờ vực trong lòng? Nhìn chân tay
Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy
Thầy có đây?” Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem. Vì mừng quá, các
ông vẫn chưa tin và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “Ở đây anh em có gì ăn
không?” Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng. Người cầm lấy và ăn trước mặt
các ông. Rồi Người bảo: “Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng
tất cả những gì sách Luật Môsê, các Sách Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã chép về
Thầy đều phải được ứng nghiệm.”
Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh và bảo: “Có
lời Kinh Thánh chép rằng: Ðấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi
chết sống lại, và phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ
Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân
của những điều này”.
Suy niệm:
Sợ ma
không phải chỉ là chuyện của trẻ con.
Cả người lớn như các tông đồ cũng
sợ ma.
Có lần Ðức Giêsu đi trên mặt nước
mà đến với họ,
nhưng họ kinh hoàng tưởng Thầy là
ma.
Khi Ðức Giêsu phục sinh hiện ra với
các môn đệ,
họ cũng hoảng hốt tưởng là thấy ma.
Ðấng sống lại đã kiên nhẫn làm hết
cách
để đưa các môn đệ ra khỏi nỗi ám
ảnh kinh khủng.
Ngài mời họ xem và đụng đến tay
chân Ngài
để thấy Ngài là người bằng xương
bằng thịt.
Ngài còn ăn một miếng cá nướng
để cho họ thấy Ngài không phải là
một bóng ma.
Khi các môn đệ yếu đức tin,
họ coi Ðức Giêsu phục sinh chỉ là
bóng ma.
Nhưng khi đức tin của họ được củng
cố,
họ mới thấy Ngài có thực.
Lắm khi chúng ta vẫn tưởng Chúa là
bóng ma đe dọa,
vì Chúa đến gặp ta một cách quá bất
ngờ,
giữa lúc con thuyền đời ta chòng
chành vì gió ngược,
hay lúc căn nhà lòng ta khép kín vì
nỗi buồn đau.
Chúa vẫn đến lúc ta tưởng Ngài
không thể đến.
Ngài mời gọi ta làm chứng nhân cho
Ngài.
Kitô hữu là chứng nhân của niềm hy vọng.
Ðức Giêsu bị đóng đinh đã sống lại
ra khỏi mồ.
Bạo lực, bất công, dối trá, hận thù
bị thảm bại.
Quyền lực của bóng tối chỉ là tạm
thời.
Chiến thắng cuối cùng thuộc về Tình
Yêu và Ánh Sáng.
Bởi thế người Kitô hữu vẫn hy vọng
không ngơi
ngay giữa lúc sự dữ có vẻ thắng
thế.
Kitô hữu là chứng nhân của sự sống.
Thế giới hôm nay bị mê hoặc bởi sự
chết.
Những cuộc chiến tranh, xung đột,
ám sát, bạo động.
Những loại ma tuý khiến người ta
chết không ra người.
Những vụ phá thai quá dễ dàng nơi
các cô gái trẻ.
Những vụ tự tử chỉ vì những lý do
không đâu.
Kitô hữu phải làm cho sự sống có
mặt,
và hấp dẫn gấp ngàn lần sự chết.
Họ phải là nguồn sống dồi dào,
sống đơn sơ, thanh bạch, nhưng hạnh
phúc.
Kitô hữu là chứng nhân của niềm vui.
Bao trẻ thơ buồn vì thiếu thầy cô,
thiếu trường học.
Bao bệnh nhân ở xa thành phố, cần
đến thầy thuốc.
Bao người nghèo khổ sống trong nỗi
muộn phiền.
Nếu chúng ta thực sự có niềm vui
của Chúa,
nếu chúng ta đã ra khỏi nỗi âu lo
về mình,
chắc chúng ta sẽ ra đi công bố Tin
Mừng Phục Sinh,
bằng việc đem lại nụ cười cho những
người bất hạnh.
Chuyện
Ðức Giêsu phục sinh là chuyện khó tin.
Nhưng nếu chúng ta sống quên mình
phục vụ
thì người ta có thể gặp được Ðấng
đang sống.
Cầu nguyện:
Giữa một thế giới
chạy theo tiện nghi, hưởng thụ,
xin cho con biết bằng lòng với cuộc
sống đơn sơ.
Giữa
một thế giới còn nhiều người đói nghèo,
xin cho con đừng thu tích của cải.
Giữa
một thế giới mà sự sống bị chà đạp,
xin cho con biết quý trọng phẩm giá
từng người.
Giữa
một thế giới không tìm thấy hướng sống,
xin cho con biết xây lại niềm tin.
Lạy
Chúa Giêsu,
xin cho con cảm được
cơn đói đang giày vò bao người,
xin cho con nghe được lời mời của
Chúa:
“Các con hãy cho họ ăn đi.”
Ước
gì chúng con dám trao
tất cả những gì chúng con có cho
Chúa,
để Chúa trao tất cả những gì Chúa có
cho chúng con và cho cả nhân loại.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.