TÔNG THƯ
PATRIS CORDE
CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
NHÂN KỶ NIỆM
150 NĂM
TÔN VINH
THÁNH GIUSE
LÀ BỔN MẠNG
HỘI THÁNH
VỚI TRÁI TIM CỦA NGƯỜI CHA: đó là cách mà Thánh
Giuse yêu thương Chúa Giêsu, Đấng mà cả bốn sách Phúc âm đều gọi là “con của ông Giuse”.[1]
Matthêô và Luca, hai Thánh sử nói nhiều nhất về
thánh Giuse, lại kể rất ít, nhưng cũng đủ để chúng ta thấy được ngài là người
cha như thế nào và Chúa quan phòng đã giao phó cho ngài sứ mệnh gì.
Chúng ta biết rằng thánh Giuse là một người thợ
mộc đơn sơ (x. Mt 13,55), đã đính hôn
với Đức Maria (x. Mt 1,18; Lc 1,27). Ngài là “người công chính” (Mt 1,19), luôn sẵn sàng thi hành thánh ý
Thiên Chúa như đã được mạc khải trong Lề Luật (x. Lc 2,22.27.39) và trong bốn giấc mơ (x. Mt 1,20; 2: 13.19.22). Sau chuyến hành trình dài và mệt nhọc từ
Nadarét đi Bêlem, ngài được chứng kiến Đấng Mêsia sinh ra trong chuồng bò, vì
“không có chỗ cho họ” trong quán trọ (x. Lc
2,7). Ngài đã chứng kiến các mục đồng (x. Lc
2,8-20) và các đạo sĩ (x. Mt 2, 1-12) đến thờ lạy Chúa, họ là những người
đại diện cho dân Israel và các dân ngoại.
Thánh Giuse đã can đảm trở thành người cha của
Chúa Giêsu theo lề luật, Đấng mà ngài đã đặt cho cái tên được mặc khải qua sứ
thần báo trước: “Ông hãy đặt tên cho Người là Giêsu, vì Người sẽ cứu dân Người
khỏi tội” (Mt 1,21). Như chúng ta biết,
đối với các dân tộc cổ đại, đặt tên cho một người hoặc một sự vật, như Ađam đã
làm trong trình thuật ở Sách Sáng thế (x. 2,19-20), là để thiết lập một mối
tương quan.
Bốn mươi ngày sau khi Chúa Giêsu sinh ra, Thánh
Giuse và Mẹ Maria đã dâng con mình cho Chúa trong Đền thờ, và ngạc nhiên lắng
nghe lời tiên tri của ông Simeon về Chúa Giêsu và Mẹ Người (x. Lc 2,22-35). Để bảo vệ Chúa Giêsu thoát
khỏi tay Hêrôđê, Thánh Giuse đã sang Ai Cập sống như một người ngoại kiều (x. Mt 2,13-18). Sau khi trở về quê hương,
ngài sống ẩn dật ở ngôi làng Nadarét nhỏ bé và ít người biết đến thuộc xứ
Galilê, cách xa Bêlem, là ngôi làng của tổ tiên ngài, và cách xa cả Giêrusalem
và Đền thờ. Người ta nói về Nadarét rằng “Không có ngôn sứ nào xuất thân từ
đây” (x. Ga 7,52) và quả thật, “Ở
Nadarét nào có chi hay!” (x. Ga
1,46). Trong cuộc hành hương lên Giêrusalem, Thánh Giuse và Mẹ Maria đã lạc mất
Chúa Giêsu khi ấy mười hai tuổi, họ lo lắng đi tìm và gặp thấy Người trong Đền
thờ, đang trao đổi với các tiến sĩ Luật (x. Lc
2,41 -50).
Sau Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, không có vị thánh
nào được nhắc đến thường xuyên trong huấn quyền của Giáo hoàng hơn Thánh Giuse,
bạn trăm năm của Mẹ. Các vị tiền nhiệm của tôi đã suy tư về sứ điệp trong thông
tin giới hạn được các sách Phúc Âm ghi lại để đánh giá đầy đủ hơn vai trò trung
tâm của Thánh Giuse trong lịch sử cứu độ. Chân phước Piô IX đã tôn vinh Thánh
Giuse là “Bổn mạng Hội Thánh”,[2] Đấng
đáng kính Piô XII gọi ngài là “Bổn mạng của người lao động”[3] và
Thánh Gioan Phaolô II tuyên xưng ngài là “Đấng bảo vệ Chúa Cứu Thế”.[4]
Thánh Giuse được mọi người kêu cầu là “Bổn mạng kẻ mong sinh thì”.[5]
Giờ đây, một trăm năm mươi năm sau khi Chân phước
Piô IX công bố Thánh Giuse là Bổn mạng Hội Thánh (ngày 8 tháng 12 năm 1870),
tôi muốn chia sẻ một vài suy tư cá nhân về dung mạo phi thường này, thật gần
gũi với kinh nghiệm của con người chúng ta. Vì, như Chúa Giêsu đã nói, “lòng đầy
miệng mới nói ra” (Mt 12,34). Mong muốn
ấy của tôi càng thêm mãnh liệt trong những tháng đại dịch này, khi chúng ta cảm
nghiệm, giữa cuộc khủng hoảng, rằng “cuộc sống của chúng ta được đan dệt với
nhau và được nâng đỡ nhờ những con người bình thường - những người thường bị
quên lãng, - họ không xuất hiện trên báo chí, hay trong những chương trình truyền
hình mới nhất, nhưng ngay trong những ngày này, chắc chắn họ đang làm nên những
biến cố quan trọng của lịch sử chúng ta. Các bác sĩ, y tá, các chủ cửa hiệu và
nhân viên siêu thị, nhân viên vệ sinh, người chăm sóc người già và bệnh nhân,
công nhân vận chuyển, những người cung cấp các dịch vụ thiết yếu và an ninh
công cộng, các tình nguyện viên, các linh mục, nam nữ tu sĩ, và rất nhiều người
khác. Họ hiểu rằng không ai được cứu một mình... Có biết bao người hằng ngày vẫn
kiên nhẫn gieo niềm hy vọng, lo sao để không gieo rắc hoảng loạn nhưng gieo vãi
tinh thần đồng trách nhiệm. Có biết bao người cha, người mẹ, ông bà, thầy cô,
chỉ cho con cái chúng ta – qua những cách thức nhỏ bé hằng ngày – cách thức đón
nhận và đương đầu với khủng hoảng, bằng cách điều chỉnh các thói quen, ngước mắt
lên cao và khích lệ cầu nguyện. Có biết bao người cầu nguyện, dâng những hy
sinh và chuyển cầu cho thiện ích của tất cả mọi người”.[6] Mỗi
người chúng ta đều có thể khám phá rằng Thánh Giuse – một người chẳng được để ý – vẫn hiện diện hằng
ngày cách âm thầm kín đáo, để cầu thay nguyện giúp, trợ giúp và hướng dẫn chúng
ta khi gặp khó khăn. Thánh Giuse nhắc nhở chúng ta rằng những ai ẩn mình hay sống
trong bóng tối có thể đóng một vai trò không thể sánh được trong lịch sử cứu độ.
Tất cả những người ấy đều đáng được nhìn nhận và biết ơn.
1. Một người cha yêu thương
Sự vĩ đại của Thánh Giuse ở chỗ ngài là bạn trăm
năm của Đức Maria và là cha của Chúa Giêsu. Như thế, theo lời Thánh Gioan Kim
khẩu, Thánh Giuse đã tự đặt mình “phục vụ toàn bộ kế hoạch cứu rỗi”.[7]
Thánh Phaolô VI đã chỉ ra rằng Thánh Giuse đã thể
hiện một cách cụ thể vai trò làm cha của mình “bằng cách biến cuộc đời mình trở
thành của lễ hy sinh phục vụ mầu nhiệm nhập thể cùng với sứ vụ cứu thế. Thánh
Giuse dùng quyền hạn hợp pháp của mình đối với Thánh Gia để cống hiến hết mình
cho các ngài trong cuộc sống và công việc của mình. Ngài đã biến ơn gọi sống
tình yêu gia đình của phàm nhân thành sự dâng hiến siêu phàm chính mình, trái
tim và tất cả khả năng của mình, một tình yêu được dành để phục vụ Đấng Mêsia
đang lớn lên trong mái ấm của ngài”.[8]
Vì vai trò của ngài trong lịch sử cứu độ, Thánh
Giuse luôn được các Kitô hữu tôn kính là cha. Điều này được thể hiện qua vô số
nhà thờ dâng kính ngài trên khắp thế giới, nhiều học viện tôn giáo, hội đoàn và
các nhóm giáo hội lấy cảm hứng từ linh đạo của Thánh Giuse và mang tên ngài,
cùng với nhiều cách bày tỏ lòng đạo đức truyền thống cũng tôn vinh ngài. Vô số
các thánh nam nữ đã rất sùng kính ngài. Trong số đó có Thánh Têrêsa Avila, đã
chọn Thánh Giuse làm đấng bênh vực và cầu thay cho mình, đã thường xuyên đến với
ngài và bất cứ ơn nào xin với Thánh Giuse đều được toại nguyện. Được khích lệ bởi
kinh nghiệm của chính mình, Thánh Têrêsa còn thuyết phục những người khác cũng
vun trồng lòng sùng kính đối với Thánh Giuse.[9]
Sách kinh nào cũng có những kinh cầu nguyện với
Thánh Giuse. Có những kinh đặc biệt cầu cùng Thánh Giuse vào các ngày thứ Tư và
nhất là trong tháng Ba, theo truyền thống được dành để kính Thánh Giuse.[10]
Lòng tín thác của mọi người vào Thánh Giuse được
thể hiện trong câu “Hãy đến cùng Giuse”,
gợi lại nạn đói ở Ai Cập, khi người Ai Cập xin Pharaô cho họ bánh ăn. Ông trả lời:
“Hãy đến cùng Giuse; và hãy làm những gì ông ấy bảo” (St 41,55). Pharaô muốn nói đến Giuse, con của Giacob, là người đã bị
anh em mình bán làm nô lệ do lòng ghen tị (x. St 37,11-28) và là người – theo lời Kinh thánh – sau đó trở thành
phó vương Ai Cập (x. St 41,41-44).
Thánh Giuse thuộc dòng dõi vua Đavít (x. Mt 1, 16-20), là cội rễ mà từ đó Chúa Giêsu sẽ sinh ra theo lời hứa đã được tiên tri Nathan báo cho Đavít (x. 2 Sm 7), và là bạn trăm năm của Đức Maria thành Nadarét, như thế Thánh Giuse tượng trưng cho mối liên hệ giữa Cựu ước và Tân ước.
2. Một người cha dịu dàng và yêu thương
Thánh Giuse đã chứng kiến Chúa Giêsu lớn lên từng
ngày “về khôn ngoan, vóc dạng và ân sủng, trước mặt Thiên Chúa và trước mặt người
ta” (Lc 2,52). Như Thiên Chúa đã làm
với Israel, Thánh Giuse cũng đã làm với Chúa Giêsu: “ngài dạy bước đi, cầm lấy
tay; đối xử như một người cha nâng đứa trẻ lên tận má mình, cúi xuống và cho
ăn” (x. Hs 11,3-4).
Nơi Thánh Giuse, Chúa Giêsu đã nhìn thấy tình
yêu dịu dàng của Thiên Chúa: “Như người cha yêu thương con cái mình, Chúa xót
thương những ai kính sợ Người” (Tv
103, 13).
Trong hội đường, khi cầu nguyện bằng Thánh vịnh,
chắc chắn Thánh Giuse đã nghe đi nghe lại nhiều lần rằng Thiên Chúa của Israel
là Thiên Chúa chạnh lòng thương,[11]
là Đấng nhân hậu với tất cả mọi người, Đấng “nhân từ hơn tất cả những gì Ngài
đã làm”. (Tv 145,9).
Lịch sử cứu độ được hoàn thành “trong hy vọng dù
không còn hy vọng” (Rm 4,18), qua những
yếu đuối của chúng ta. Chúng ta thường nghĩ rằng Thiên Chúa chỉ hoạt động qua
những mặt tốt của chúng ta, nhưng hầu hết các kế hoạch của Ngài đều được thực
hiện qua các yếu đuối của chúng ta và bất chấp sự yếu đuối ấy. Vì vậy, Thánh
Phaolô mới nói: “Để cho tôi khỏi tự cao tự đại, thân xác tôi như bị một cái dằm
đâm vào, một thủ hạ của Satan được sai đến để hành hạ tôi, để cho tôi khỏi
huênh hoang. Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát khỏi điều này, rằng nó sẽ rời bỏ
tôi, nhưng Người bảo tôi: ‘Ơn Ta đủ cho con, vì quyền năng của Ta được biểu lộ
trọn vẹn trong sự yếu đuối’” (2 Cr
12,7-9).
Vì đây là một phần của toàn bộ kế hoạch cứu độ,
chúng ta phải học cách nhìn vào những yếu đuối của mình với lòng thương xót dịu
dàng.[12]
Kẻ Ác khiến chúng ta thấy được và lên án sự yếu
đuối của chúng ta, trong khi Thánh Thần đưa nó ra ánh sáng bằng tình yêu dịu
dàng. Sự dịu dàng là cách tốt nhất để chạm vào sự yếu đuối bên trong chúng ta.
Chỉ tay và phán xét người khác thường là dấu hiệu của việc không thể chấp nhận
sự yếu đuối, sự mong manh của bản thân chúng ta. Chỉ có tình yêu dịu dàng mới cứu
chúng ta thoát khỏi cạm bẫy của kẻ tố cáo (x. Kh 12,10). Đó là lý do tại sao việc gặp gỡ lòng thương xót của
Thiên Chúa, đặc biệt là trong bí tích Hòa giải, nơi chúng ta cảm nghiệm được sự
thật và lòng dịu dàng của Ngài là điều rất quan trọng. Nghịch lý thay, Kẻ Ác
cũng có thể nói sự thật với chúng ta, nhưng hắn làm vậy chỉ để lên án chúng ta.
Chúng ta biết rằng sự thật của Thiên Chúa không lên án, nhưng đón nhận, ôm lấy
chúng ta, nâng đỡ và tha thứ cho chúng ta. Sự thật ấy luôn được bày tỏ cho
chúng ta như người cha nhân hậu trong dụ ngôn của Chúa Giêsu (x. Lc 15,11-32). Sự thật ấy đến gặp chúng
ta, phục hồi phẩm giá của chúng ta, nâng chúng ta dậy và vui mừng vì chúng ta,
vì như người cha đã nói: “Con trai ta đã chết và nay sống lại; nó đã mất và nay
được tìm thấy” (câu 24).
Ý Chúa, lịch sử và kế hoạch của Ngài vẫn hoạt động,
ngay cả qua nỗi sợ hãi của Thánh Giuse. Vì thế, Thánh Giuse dạy chúng ta rằng đức
tin vào Thiên Chúa cũng là tin rằng Ngài có thể hành động cả khi chúng ta sợ
hãi, mỏng manh và yếu đuối. Ngài cũng dạy chúng ta rằng giữa những thử thách của
cuộc đời, chúng ta đừng bao giờ sợ để Chúa dẫn lối cho chúng ta. Đôi khi, chúng
ta muốn kiểm soát mọi sự, nhưng Thiên Chúa luôn nhìn thấy bức tranh toàn cảnh
hơn.
3. Một người cha vâng phục
Như đã thực hiện nơi Đức Maria, Thiên Chúa cũng mạc khải
kế hoạch cứu độ của Ngài cho Thánh Giuse. Thiên Chúa đã làm như vậy bằng cách
dùng những giấc mơ, mà trong Kinh thánh và trong tất cả các dân tộc cổ đại, được
coi là một cách để cho biết ý muốn của Ngài.[13]
Thánh Giuse vô cùng bối rối trước việc mang thai
lạ lùng của Đức Maria. Ngài không muốn “công khai tố giác bà”,[14]
nên đã quyết định “lặng lẽ rời bỏ bà” (Mt
1,19).
Trong giấc mơ đầu tiên, một sứ thần giúp ngài giải
quyết tình huống khó xử nghiêm trọng: “Đừng ngại nhận Maria làm vợ, vì đứa trẻ
được thụ thai trong lòng bà là do Chúa Thánh Thần. Bà sẽ sinh một con trai, và
ông sẽ đặt tên là Giêsu, vì Người sẽ cứu dân Người khỏi tội” (Mt 1,20-21). Thánh Giuse đáp lại ngay:
“Khi Giuse vừa thức giấc, ông đã làm theo lời sứ thần Chúa truyền” (Mt 1,24). Thái độ vâng phục đã giúp
Thánh Giuse vượt qua khó khăn và cứu được Đức Maria.
Trong giấc mơ thứ hai, sứ thần bảo Thánh Giuse:
“Hãy trỗi dậy, đem Hài nhi và mẹ Người trốn sang Ai Cập, và cứ ở đó cho đến khi
ta nói lại; vì Hêrôđê sắp lùng bắt Hài nhi để giết đi” (Mt 2,13). Thánh Giuse đã không ngần ngại vâng lời, bất kể khó khăn
gian khổ: “Ngài trỗi dậy trong đêm, đưa Hài nhi và mẹ Người đi Ai Cập, và ở đó
cho đến khi Hêrôđê qua đời” (Mt
2,14-15).
Ở Ai Cập, Thánh Giuse kiên nhẫn chờ sứ thần báo
tin có thể trở về nhà an toàn. Trong giấc mơ thứ ba, sứ thần cho ngài biết những
kẻ tìm giết Hài nhi đã chết và truyền cho ngài trỗi dậy, đem Hài nhi và mẹ Người
trở về đất Israel (x. Mt 2,19-20). Một
lần nữa, Thánh Giuse lại mau mắn vâng lời. “Ông trỗi dậy, đưa Hài nhi và mẹ trở
về đất Israel” (Mt 2,21).
Trên đường trở về, “khi Giuse nghe tin Archelaô
lên làm vua xứ Giuđê thay cho cha mình là Hêrôđê, thì ông sợ không dám về đó.
Được cảnh báo trong giấc mơ” – đây là lần thứ tư – “ông lui về miền Galilê. Ở
đó, ngài lập cư tại một thành gọi là Nadarét” (Mt 2,22-23).
Còn thánh sử Luca cho chúng ta biết rằng Thánh
Giuse đã trải qua cuộc hành trình dài và vất vả từ Nadarét đến Bêlem để ghi tên
vào sổ bộ nơi nguyên quán của gia đình mình trong cuộc điều tra dân số của
Hoàng đế Cêsarê Augustô. Chúa Giêsu đã được sinh ra trong hoàn cảnh đó (x. Lc 2,7) và được ghi vào sổ bộ của Đế quốc
Rôma, giống như mọi đứa trẻ khác. Thánh Luca đặc biệt quan tâm kể lại việc cha
mẹ của Chúa Giêsu đã tuân giữ tất cả các quy định của Luật: nghi thức cắt bì
cho Chúa Giêsu, nghi thức thanh tẩy cho Đức Maria sau khi sinh con, nghi thức
dâng con đầu lòng cho Thiên Chúa (x. 2,21-24).[15]
Trong mọi hoàn cảnh, Thánh Giuse đều nói lời
“fiat” của chính mình, cũng như khi Đức Maria được sứ thần truyền tin và như
Chúa Giêsu trong Vườn Cây Dầu.
Trong vai trò là chủ gia đình, thánh Giuse đã dạy
Chúa Giêsu vâng lời cha mẹ (x. Lc
2,51), theo lệnh truyền của Chúa (x. Xh
20,12).
Trong những năm sống ẩn dật ở Nadarét, Chúa
Giêsu đã học ở trường học của thánh Giuse để làm theo ý của Chúa Cha. Ý của
Chúa Cha là lương thực hằng ngày của Người (x. Ga 4,34). Ngay cả khi gặp khó khăn nhất, trong Vườn Cây Dầu, Chúa
Giêsu cũng đã chọn làm theo ý muốn của Đức Chúa Cha hơn là ý muốn của mình,[16]
trở nên “vâng lời cho đến chết, thậm chí chết trên thập tự giá” (Pl 2,8). Vì thế, tác giả Thư gửi người
Do Thái kết luận rằng Chúa Giêsu “đã học biết vâng phục qua những gì Người phải
chịu” (5,8).
Tất cả những điều này cho thấy rõ rằng “Thánh
Giuse đã được Thiên Chúa kêu gọi để trực tiếp phục vụ con người và sứ mệnh của
Chúa Giêsu qua việc thực thi chức vụ làm cha” và như thế, “khi thời gian viên
mãn, ngài đã cộng tác vào mầu nhiệm cứu độ cao cả và thực sự là một thừa tác
viên của ơn cứu độ”.[17]
4. Một người cha chấp nhận
Thánh Giuse đã chấp nhận Đức Maria một cách vô
điều kiện. Ngài tin vào lời sứ thần đã nói. “Sự cao thượng của tâm hồn Thánh
Giuse là ở chỗ những gì ngài học được từ lề luật thì ngài đã sống theo tình bác
ái. Ngày nay, trong thế giới của chúng ta, nơi mà bạo lực tinh thần, ngôn từ và
thân xác đối với phụ nữ đã quá rõ ràng, thì Thánh Giuse trở thành hình ảnh của
một người đàn ông biết tôn trọng và tinh tế. Mặc dù không hiểu rõ mọi chuyện,
nhưng ngài vẫn quyết định bảo vệ danh thơm tiếng tốt, phẩm giá và cuộc sống của
Mẹ Maria. Khi ngài còn do dự không biết nên làm gì, Thiên Chúa đã soi sáng để
giúp ngài quyết định”.[18]
Trong cuộc sống, vẫn có những điều xảy ra mà
chúng ta không hiểu được ý nghĩa. Phản ứng đầu tiên của chúng ta thường là thất
vọng và nổi loạn. Thánh Giuse đã gạt bỏ ý riêng của mình để chấp nhận các sự kiện
xảy đến và, dù các sự kiện ấy xem ra gây hoang mang, ngài vẫn đón nhận, nhận
trách nhiệm và biến chúng thành một phần lịch sử của chính mình. Nếu chúng ta
không hòa hợp với lịch sử của chính mình, chúng ta sẽ không thể đi tiếp, vì
chúng ta sẽ luôn là con tin cho những kỳ vọng và những thất vọng theo sau.
Con đường thiêng liêng mà Thánh Giuse vạch ra
cho chúng ta không phải là con đường giải
thích, mà là con đường chấp nhận.
Chỉ khi nào biết chấp nhận và giao hoà như thế, chúng ta mới có thể bắt đầu
nhìn thấy một lịch sử bao quát hơn, một ý nghĩa sâu sắc hơn. Dường như chúng ta
nghe vọng lại câu trả lời thật sâu sắc của ông Gióp với người vợ, bà đã xúi giục
ông phản kháng vì những điều ác mà ông phải gánh chịu: “Chúng ta nhận được điều
tốt từ tay Thiên Chúa, sao chúng ta lại không nhận điều bất hạnh?” (G 2,10).
Chắc chắn Thánh Giuse không cam chịu một cách thụ
động, nhưng chủ động một cách can đảm và vững vàng. Trong cuộc sống của chúng
ta, việc chấp nhận và đón nhận có thể là một biểu hiện của ơn Sức Mạnh của Chúa
Thánh Thần. Chỉ có Chúa mới có thể ban cho chúng ta sức mạnh cần thiết để chấp
nhận cuộc sống như nó vốn thế, với tất cả những mâu thuẫn, nản lòng và thất vọng
của nó.
Chúa Giêsu đến ở giữa chúng ta, đó là một ơn của
Chúa Cha, giúp mỗi người chúng ta có thể hòa hợp với lịch sử cụ thể của đời
mình, cả khi chúng ta không hiểu được hoàn toàn.
Cũng như Chúa đã nói với Thánh Giuse: “Hỡi Con
vua Đavít, đừng sợ!” (Mt 1,20), dường
như Ngài cũng nói với chúng ta: “Đừng sợ!” Chúng ta cần gạt bỏ mọi tức giận và
thất vọng để đón nhận mọi thứ như chúng vốn thế, cả khi chúng không diễn ra như
chúng ta mong muốn. Không phải là đành chịu mà đầy hy vọng và can đảm. Như thế,
chúng ta sẽ mở ra với một ý nghĩa sâu sắc hơn. Cuộc sống của chúng ta sẽ được
tái sinh một cách kỳ diệu nếu chúng ta can đảm sống theo Phúc Âm. Sẽ chẳng có vấn
đề gì nếu mọi thứ dường như đã tồi tệ hoặc có điều gì không sửa chữa được nữa.
Chúa có thể làm cho hoa mọc lên từ đá. Ngay cả khi lòng chúng ta kết án chúng
ta, “Thiên Chúa lớn hơn lòng chúng ta, và Ngài biết mọi sự” (1 Ga 3,20).
Ở đây, một lần nữa, chúng ta gặp lại chủ nghĩa
hiện thực Kitô giáo vốn không phủ nhận những gì hiện hữu. Thực tại, trong tính
phức tạp bí ẩn và không thể giải thích của nó, có một ý nghĩa hiện sinh, với tất
cả ánh sáng và bóng tối của nó. Thế nên Tông đồ Phaolô mới nói: “Chúng ta biết
rằng Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Người” (Rm 8,28). Thánh Augustinô nói thêm,
“ngay cả cái được gọi là sự dữ (etiam
illud quod malum dicitur)”.[19]
Theo góc nhìn rộng hơn này, đức tin mang lại ý nghĩa cho mọi biến cố, dù vui
hay buồn.
Chúng ta cũng đừng bao giờ nghĩ rằng tin có
nghĩa là tìm ra các giải pháp dễ dàng và an ủi. Đức tin mà Chúa Kitô đã dạy
chúng ta là những gì chúng ta thấy nơi Thánh Giuse. Ngài không tìm kiếm những lối
tắt, mà mở rộng đôi mắt để đối mặt với thực tế và nhận trách nhiệm cá nhân về
điều ấy.
Thái độ của Thánh Giuse khuyến khích chúng ta chấp
nhận và đón nhận người khác như họ vốn có, không có ngoại lệ, và quan tâm đặc
biệt đến những người yếu đuối, vì Thiên Chúa chọn những gì yếu đuối (x. 1 Cr 1,27). Thiên Chúa là “Cha kẻ mồ côi
và là Đấng che chở những người góa bụa” (Tv
68,6), Ngài truyền cho chúng ta phải yêu thương người xa lạ ở giữa chúng ta.[20]
Tôi thích nghĩ rằng chính từ Thánh Giuse, Chúa Giêsu đã có cảm hứng để kể câu
chuyện dụ ngôn người con hoang đàng và người cha nhân hậu (x. Lc 15,11-32).
5. Một người cha có lòng can đảm đầy sáng tạo
Nếu giai đoạn đầu tiên của mọi chữa lành nội tâm
thực sự là chấp nhận lịch sử cá nhân của chúng ta và chấp nhận cả những gì
trong cuộc sống mà chúng ta đã không chọn lấy, thì nay chúng ta phải thêm một yếu
tố quan trọng khác: lòng can đảm đầy sáng tạo. Lòng can đảm này thể hiện đặc biệt
trong cách chúng ta đối phó với những khó khăn. Đối mặt với khó khăn, chúng ta
có thể đầu hàng và bỏ cuộc hay nhập cuộc cách nào đó. Đôi khi, khó khăn làm bật
ra những nguồn lực mà chúng ta thậm chí không nghĩ rằng mình đang có.
Khi đọc các bài tường thuật thời thơ ấu của Chúa
Giêsu, có lẽ chúng ta thường thắc mắc tại sao Thiên Chúa không hành động một
cách trực tiếp và rõ ràng hơn. Nhưng Thiên Chúa lại hành động qua các biến cố
và qua con người. Thánh Giuse là người được Chúa chọn để hướng dẫn giai đoạn khởi
đầu của lịch sử cứu chuộc. Ngài là “dấu lạ” thực sự mà Chúa dùng để cứu hài nhi
Giêsu và mẹ của Người. Thiên Chúa đã hành động qua thái độ tin tưởng vào lòng
can đảm đầy sáng tạo của Thánh Giuse. Khi đến Bêlem và không tìm được chỗ cho Đức
Maria sinh con, Thánh Giuse đã chuẩn bị một cái chuồng bò và làm hết sức có thể
để biến nó thành ngôi nhà chào đón Con Thiên Chúa đến thế gian (x. Lc 2, 6-7). Trước nguy cơ sắp xảy ra là
Hêrôđê muốn giết Hài nhi Giêsu, một lần nữa trong giấc mơ, thánh Giuse đã được
báo mộng để bảo vệ Hài nhi, và nửa đêm thức dậy chuẩn bị trốn sang Ai Cập (x. Mt 2,13-14 ).
Khi đọc lướt qua những câu chuyện này có thể
chúng ta thường có cảm tưởng rằng thế giới được phó mặc cho những kẻ mạnh và kẻ
có quyền, nhưng “tin mừng” của Phúc âm là ở chỗ cho thấy rằng, bất chấp thói
kiêu ngạo và bạo lực của các quyền lực thế gian, Chúa luôn tìm ra cách thực hiện
kế hoạch cứu độ của Ngài. Cuộc sống của chúng ta vậy, đôi khi xem ra bị phó mặc
trong tay kẻ có quyền, nhưng Tin Mừng cho chúng ta thấy điều gì mới là đáng
giá. Thiên Chúa luôn tìm ra cách để cứu chúng ta, miễn là chúng ta thể hiện
lòng can đảm đầy sáng tạo như người thợ mộc thành Nadarét, người có thể biến vấn
đề thành khả năng bằng cách luôn tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa.
Nếu có lúc dường như Chúa không giúp chúng ta,
thì chắc chắn không có nghĩa là chúng ta bị bỏ rơi, mà là chúng ta đang được
Chúa tin tưởng để tự mình lên kế hoạch, sáng tạo và tìm ra giải pháp.
Lòng can đảm đầy sáng tạo đó đã được những người
bạn của người bại liệt thể hiện, họ đã dỡ mái nhà hạ anh xuống để đưa anh đến với
Chúa Giêsu (x. Lc 5, 17-26). Khó khăn
đã không ngăn cản được sự mạnh dạn và kiên trì của những người bạn đó. Họ tin
chắc rằng Chúa Giêsu có thể chữa lành cho anh, và bởi “không tìm được cách nào
để đưa anh ta vào vì đám đông dân chúng, họ đã trèo lên mái nhà và thả anh xuống
cùng với chiếc giường vào giữa đám đông đang ở trước mặt Chúa Giêsu. Nhìn thấy
đức tin của họ, Chúa Giêsu nói: “Này bạn, tội lỗi của bạn đã được tha’” (câu
19-20). Chúa Giêsu nhìn nhận đức tin sáng tạo mà nhờ đó họ đã tìm cách đưa người
bạn đau yếu đến với Ngài.
Phúc Âm không cho chúng ta biết Đức Maria, Thánh
Giuse và Hài nhi ở lại Ai Cập bao lâu. Tuy nhiên, chắc chắn các ngài cần phải
có cái ăn, có một mái nhà và có việc làm. Chẳng cần phải tưởng tượng nhiều cũng
thấy được những chi tiết đó. Thánh Gia đã phải đối mặt với những vấn đề cụ thể
như mọi gia đình khác, giống như rất nhiều anh chị em di dân của chúng ta, là
những người ngày nay cũng phải liều mạng để thoát khỏi bất hạnh và đói khát. Về
khía cạnh này, tôi coi Thánh Giuse là Đấng bảo trợ đặc biệt của tất cả những ai
buộc phải rời bỏ quê hương vì chiến tranh, hận thù, đàn áp và nghèo đói.
Ở cuối mỗi câu chuyện mà thánh Giuse là nhân vật
chính, Phúc Âm kể lại rằng ngài trỗi dậy, ẵm lấy Hài nhi và cùng với Mẹ Người làm
như Thiên Chúa đã truyền (x. Mt 1,24;
2,14.21). Thật vậy, Chúa Giêsu và Đức Maria Mẹ Người là kho tàng đức tin quý
giá nhất của chúng ta.[21]
Trong kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa, Chúa Con không tách rời khỏi Đức Maria Mẹ của
Người, Đấng đã “tiến bước trong cuộc lữ hành đức tin, trung thành hợp nhất với
Con cho đến tận bên chân Thập giá”.[22]
Chúng ta cần luôn xét xem, liệu chúng ta có đang
bảo vệ Chúa Giêsu và Mẹ Maria hay không, vì các Ngài cũng được trao phó cho
trách nhiệm của chúng ta một cách mầu nhiệm, để chăm sóc và giữ gìn. Con của Đấng
Toàn Năng đã đến trần gian của chúng ta trong tình trạng thật yếu đuối mỏng
giòn. Ngài cần được Thánh Giuse che chở, bảo vệ, chăm sóc và nuôi nấng. Thiên
Chúa đã tin cậy Thánh Giuse, cả Đức Maria cũng thế, Mẹ là người đã thấy nơi
Thánh Giuse một người không chỉ cứu mạng mình mà còn luôn chăm lo cho mình và
con của mình nữa. Theo nghĩa này, Thánh Giuse không khác gì Đấng Bảo vệ Hội
Thánh, vì Hội Thánh là sự tiếp nối Nhiệm Thể Chúa Kitô trong lịch sử, cũng như
tư cách làm mẹ của Đức Maria được phản ánh trong tư cách Mẹ của Hội Thánh.[23]
Khi tiếp tục bảo vệ Hội Thánh, Thánh Giuse tiếp tục bảo vệ Hài nhi và mẹ Người, và cả chúng ta nữa, khi yêu mến Giáo hội, là
chúng ta tiếp tục yêu Hài nhi Giêsu và mẹ
Người.
Hài nhi ấy là Đấng sẽ nói: “Điều ngươi đã làm
cho một trong những người nhỏ bé nhất trong gia đình của Ta đây, là làm cho
chính Ta” (Mt 25,40). Vì vậy, tất cả
những ai nghèo khổ, thiếu thốn, đau khổ hay đang hấp hối, tất cả những ai là
người xa lạ, tù nhân hay bệnh nhân đều là “hài nhi” mà Thánh Giuse tiếp tục bảo
vệ. Bởi thế, Thánh Giuse được kêu cầu như Đấng che chở cho người bất hạnh, người
túng thiếu, lưu đày, đau khổ, nghèo đói và hấp hối. Và Hội Thánh không thể
không bày tỏ tình yêu thương đặc biệt đối với những người anh chị em hèn mọn nhất
của chúng ta, vì Chúa Giêsu đã bày tỏ mối quan tâm đặc biệt đến họ và đồng hoá
với họ. Từ nơi Thánh Giuse, chúng ta cũng phải học cách chăm sóc và trách nhiệm
ấy. Chúng ta phải học cách yêu thương Hài nhi và mẹ Người, yêu mến các bí tích
và đức bác ái, yêu mến Giáo hội và người nghèo. Mỗi thực tại ấy luôn là Hài nhi
và mẹ Người.
6. Một người cha làm việc
Một khía cạnh của Thánh Giuse đã được nhấn mạnh
từ khi Đức giáo hoàng Lêô XIII ban hành Thông điệp xã hội đầu tiên, Rerum Novarum, là mối quan hệ của ngài với
công việc. Thánh Giuse là một người thợ mộc làm việc lương thiện để nuôi sống
gia đình. Nơi Thánh Giuse, Chúa Giêsu đã học được giá trị, phẩm giá và niềm vui
của việc ăn miếng bánh là thành quả lao động của chính mình.
Trong thời đại của chúng ta, khi việc làm một lần
nữa trở thành một vấn đề xã hội cấp bách, và tình trạng thất nghiệp đôi khi lên
đến mức kỷ lục ngay cả ở các quốc gia đã được hưởng một mức độ thịnh vượng nhất
định trong nhiều thập kỷ, thì cần ý thức lại để biết quý trọng việc làm đem lại
phẩm giá mà Thánh Giuse là vị bổn mạng mẫu mực.
Việc làm là một phương tiện để tham dự vào công
trình cứu chuộc, một cơ hội để làm cho Nước Trời mau đến, để phát triển tài
năng và khả năng của chúng ta, và để phục vụ xã hội và tình hiệp thông huynh đệ.
Nó trở thành cơ hội để hoàn thiện không chỉ bản thân mình, mà cả tế bào căn bản
của xã hội là gia đình. Một gia đình không có việc làm đặc biệt dễ gặp khó
khăn, căng thẳng, rạn nứt và thậm chí tan vỡ. Làm sao chúng ta có thể nói về phẩm
giá con người mà lại không hành động để bảo đảm cho ai cũng có thể kiếm được một
cuộc sống tử tế?
Những người đang làm việc, dù làm việc gì, đều
đang hợp tác với chính Thiên Chúa, và theo một cách nào đó trở thành những người
sáng tạo thế giới xung quanh chúng ta. Cuộc khủng hoảng của thời đại chúng ta –
về kinh tế, xã hội, văn hóa và tinh thần – có thể là lời kêu gọi tất cả chúng
ta khám phá lại giá trị, tầm quan trọng và sự cần thiết của việc làm để mang lại
một sự “bình thường” mới mà không ai bị loại ra. Việc làm của Thánh Giuse nhắc
nhở chúng ta rằng chính Thiên Chúa, khi làm người, đã không khinh thường công
việc. Tình trạng mất việc làm vốn ảnh hưởng đến rất nhiều anh chị em của chúng
ta và đã gia tăng do hậu quả của đại dịch Covid-19, cần được coi như một lời
kêu gọi xét lại các ưu tiên của chúng ta. Chúng ta hãy cầu xin Thánh Giuse Thợ
giúp chúng ta tìm ra những cách thể hiện niềm tin vững vàng rằng không một người
trẻ nào, không một người nào, không một gia đình nào không có việc làm!
7. Một người cha trong bóng tối
Nhà văn Ba Lan Jan Dobraczyński, trong tác phẩm “Hình bóng của Chúa Cha”,[24]
đã kể câu chuyện về cuộc đời của Thánh Giuse theo hình thức tiểu thuyết. Ông
dùng hình ảnh gợi liên tưởng của một cái bóng để nói về Thánh Giuse. Trong mối
tương quan với Chúa Giêsu, Thánh Giuse là hình bóng trần gian của Cha trên trời:
Ngài trông nom và bảo vệ Chúa Giêsu, không bao giờ để Chúa Giêsu đi một mình.
Chúng ta có thể nghĩ đến những lời của Môsê nói với Israel: “Trong sa mạc …
ngươi đã thấy Đức Chúa là Thiên Chúa ngươi bồng bế ngươi như người ta bồng bế
con mình, trên mọi nẻo đường các ngươi đi” (Đnl
1,31). Tương tự như vậy, Thánh Giuse đã đóng vai trò một người cha trong suốt
cuộc đời của ngài.[25]
Chúng ta không sinh ra là cha, nhưng trở thành
người cha. Một người không trở thành cha đơn giản chỉ vì sinh ra một đứa con,
nhưng vì đảm nhận trách nhiệm chăm sóc đứa con ấy. Bất cứ khi nào một người nhận
trách nhiệm về cuộc sống của một người khác, thì một cách nào đó, họ trở thành
cha của người ấy.
Trẻ em ngày nay dường như mồ côi cha. Giáo hội
cũng cần có những người cha. Lời thánh Phaolô nói với các tín hữu Côrintô vẫn
còn hợp thời: “Dù anh em có vô số người hướng dẫn trong Đức Kitô, nhưng anh em
không có nhiều người cha đâu!” (1 Cr
4,15). Mỗi linh mục hay giám mục đều có thể nói thêm, cùng với vị Tông đồ rằng:
“Tôi đã trở thành cha của anh em trong Chúa Giêsu Kitô nhờ Phúc âm” (ibid.).
Thánh Phaolô cũng nói tương tự như vậy với các tín hữu Galata: “Hỡi các con bé
nhỏ của tôi, mà tôi phải quặn đau sinh ra một lần nữa cho đến khi Đức Kitô được
thành hình nơi anh em!” (4,19).
Làm cha có nghĩa là đưa con cái đến với cuộc sống
và với thực tế. Không giữ chúng lại, không bảo bọc chúng quá đáng hay sở hữu
chúng, mà là giúp cho chúng có khả năng tự quyết định, tận hưởng tự do và khám
phá những khả năng mới. Có lẽ vì thế mà ngoài danh hiệu cha, truyền thống còn gọi
Thánh Giuse là Đấng “cực thanh cực tịnh”. Tước hiệu đó không đơn thuần là một dấu
chỉ của lòng yêu mến, mà còn là tóm lược một thái độ đối lập với tính chiếm hữu.
Thanh khiết là sự tự do thoát khỏi thái độ chiếm hữu trong mọi lĩnh vực đời sống
của mình. Chỉ khi nào tình yêu thanh khiết, đó mới là tình yêu thực sự. Một
tình yêu chiếm hữu cuối cùng sẽ trở nên nguy hiểm: nó giam hãm, bóp nghẹt và
gây đau khổ. Chính Thiên Chúa đã yêu nhân loại bằng một tình yêu thanh khiết;
Ngài để chúng ta được tự do, thậm chí phạm tội và chống lại Ngài. Luận lý của
tình yêu luôn là luận lý của tự do, và Thánh Giuse biết cách yêu thương với
thái độ tự do phi thường. Ngài không bao giờ biến mình thành trung tâm của mọi
sự. Ngài không nghĩ về mình, mà luôn nghĩ về cuộc đời của Mẹ Maria và Chúa
Giêsu.
Thánh Giuse tìm được hạnh phúc không phải ở sự hy
sinh bản thân mà là ở sự tự hiến. Nơi ngài, chúng ta không bao giờ thấy nỗi thất vọng
mà chỉ thấy niềm tin tưởng. Sự thinh lặng kiên nhẫn của ngài dẫn tới những thể
hiện cụ thể của lòng tin tưởng. Thế giới của chúng ta ngày nay cần những người
cha. Nó không chấp nhận những bạo chúa, những kẻ hà hiếp người khác như một
phương tiện để bù đắp cho nhu cầu của chính họ. Nó từ chối những người nhầm lẫn
quyền hành với độc đoán, phục vụ với tùng phục, thảo luận với áp bức, bác ái với
trợ giúp, sức mạnh với hủy diệt. Mọi ơn gọi đích thực đều được sinh ra từ việc tự
hiến, là hoa trái của sự hy sinh chín chắn. Chức linh mục và đời sống thánh hiến
cũng đòi hỏi phải có sự chín chắn như vậy. Dù ơn gọi của chúng ta là gì, kết
hôn, độc thân hay sống trinh khiết, việc cho đi chính mình sẽ không thành toàn
nếu nó chỉ dừng lại ở sự hy sinh; nếu thế, thay vì trở thành một dấu chỉ của vẻ
đẹp và niềm vui của tình yêu, việc cho đi chính mình sẽ có nguy cơ trở thành biểu
hiện của bất hạnh, buồn bã và thất vọng.
Khi người cha từ bỏ cám dỗ sống cuộc sống của
con cái mình, những khung cảnh mới mẻ và bất ngờ sẽ mở ra. Mỗi đứa con đều mang
trong mình một mầu nhiệm độc đáo chỉ có thể được tỏ lộ nhờ sự giúp đỡ của người
cha biết tôn trọng quyền tự do của đứa con ấy. Một người cha sẽ nhận ra mình là
một người cha và một nhà giáo dục nhất vào lúc mình trở thành “vô dụng”, khi thấy
con mình trở nên độc lập và có thể bước đi trên con đường của cuộc đời mà không
cần ai đi kèm. Khi người cha ấy trở nên giống như Thánh Giuse, luôn biết rằng
con mình không phải là của riêng mình mà chỉ được giao phó cho mình chăm sóc mà
thôi. Cuối cùng, đây là điều mà Chúa Giêsu muốn chúng ta hiểu khi Người nói:
“Các con đừng gọi ai ở dưới đất là cha, vì các con chỉ có một người Cha ở trên
trời” (Mt 23, 9).
Mỗi khi thi hành thiên chức làm cha, chúng ta phải
luôn nhớ rằng thiên chức ấy không liên quan gì đến sự chiếm hữu, mà là một “dấu
chỉ” hướng đến một tình phụ tử lớn hơn. Một cách nào đó, tất cả chúng ta đều giống
như Thánh Giuse: là cái bóng của Cha trên trời, Đấng “làm cho mặt trời mọc lên
trên kẻ dữ cũng như người lành, và làm mưa xuống trên người công chính cũng như
kẻ bất lương” (Mt 5,45). Và là cái
bóng bước theo Con của Ngài.
* * *
Thiên Chúa nói với Thánh Giuse: “Hãy trỗi dậy,
đem Hài nhi và mẹ Người trốn đi” (Mt 2,13).
Mục đích của Tông thư này là làm cho chúng ta
thêm lòng yêu mến Thánh cả, khuyến khích cầu xin ngài chuyển cầu cho chúng ta
và noi gương các nhân đức và lòng nhiệt thành của ngài.
Thật vậy, sứ mệnh cụ thể của các thánh không chỉ
là chuyển ban phép lạ và ơn thánh(*), nhưng là chuyển cầu cho chúng ta trước mặt Thiên
Chúa, như Ápraham[26] và Môsê[27],
và như Chúa Giêsu, “Đấng trung gian duy nhất” (1 Tm 2,5), là “Đấng bảo trợ” cho chúng ta trước mặt Chúa Cha (1
Ga 2,1) và là Đấng “hằng sống để chuyển
cầu cho chúng ta” (Dt 7,25; x. Rm 8,34).
Các thánh giúp tất cả các tín hữu “phấn đấu nên
thánh và theo đuổi sự trọn lành của bậc sống mình”.[28]
Cuộc sống của các ngài là bằng chứng cụ thể cho thấy có thể sống Phúc Âm.
Chúa Giêsu đã nói: “Hãy học cùng tôi, vì tôi hiền
lành và khiêm nhường trong lòng” (Mt
11,29). Cuộc đời của các thánh cũng là những tấm gương để noi theo. Thánh
Phaolô nói rõ điều này: “Anh em hãy bắt chước tôi!” (1 Cr 4,16).[29] Bằng
sự thinh lặng hùng hồn, Thánh Giuse cũng nói như vậy.
Trước tấm gương của biết bao vị thánh nam và nữ,
Thánh Augustinô đã tự hỏi: “Điều các ngài đã làm được, mi không làm được sao?”
Và thế là ngài đã dứt khoát hoán cải và thốt lên: “Con đã yêu Chúa quá muộn
màng, ôi Vẻ Đẹp vẫn cổ xưa mà luôn tươi mới!”[30]
Vậy chúng ta hãy cầu xin với Thánh Giuse ban cho
chúng ta ơn của các ơn: đó là ơn hoán cải.
Giờ đây chúng ta hãy cầu nguyện với ngài:
Kính chào Đấng Gìn giữ Đấng Cứu Thế,
Bạn trăm năm của Đức Trinh Nữ Maria.
Chúa đã trao Con Một của Chúa cho ngài;
Mẹ Maria đã tin tưởng vào ngài;
Chúa Kitô đã lớn lên thành người cùng với ngài.
Lạy Thánh Giuse diễm phúc,
xin cũng hãy tỏ ra ngài là cha của chúng con
và hướng dẫn chúng con đi trên đường đời.
Xin giúp chúng con đón nhận ân sủng, lòng thương xót và lòng can đảm,(*)
và xin bảo vệ chúng con khỏi mọi sự dữ. Amen.
Ban hành ở Rôma, tại Đền Thờ Latêranô, ngày 8
tháng 12, Đại lễ kính Đức Trinh Nữ Maria Vô nhiễm Nguyên tội, năm 2020, năm thứ
tám triều Giáo hoàng của tôi.
PHANXICÔ
Bản dịch của nhóm dịch thuật Hội đồng Giám mục Việt Nam
WHĐ (10.12.2020)
[3] X. Diễn văn với ACLI (Hiệp hội Công nhân Kitô giáo Italia) trong ngày Lễ trọng kính Thánh Giuse Thợ (1/05/1955): AAS 47 (1955), 406.
[6] Bài Suy niệm
trong thời đại dịch (27/03/2020): L’Osservatore
Romano, 29 tháng 3 năm 2020, tr. 10.
[10] Mỗi ngày,
trong hơn bốn mươi năm, sau Kinh Sáng, tôi đều đọc một kinh cầu nguyện với
Thánh Giuse trích trong quyển Sách kinh của Pháp vào thế kỷ mười chín của Dòng
Nữ tu Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Kinh này nói lên lòng yêu mến và tin tưởng, và thậm
chí còn đặt ra một thách đố cho Thánh Giuse nữa: “Lạy Thánh tổ phụ Giuse vinh
hiển, là Đấng có quyền năng biến điều không thể thành có thể, xin đến cứu giúp
con trong những lúc đau khổ và khó khăn này. Xin bảo vệ con trước những tình thế
ngặt nghèo và rắc rối mà con phó thác cho cha đây, hầu có một kết thúc tốt đẹp.
Lạy cha yêu dấu của con, con đặt trọn niềm tin tưởng nơi cha. Xin đừng để người
ta nói rằng con đã cầu xin cha luống công vô ích, và vì cha có thể làm mọi sự với
Chúa Giêsu và Mẹ Maria, xin cha cho con thấy rằng lòng nhân hậu của cha cũng vĩ
đại như quyền năng của cha. Amen.”
[18] Bài giảng trong Thánh lễ Tuyên phong các Chân phước,
Villavicencio, Colombia (8/09/2017): AAS
109 (2017), 1061.
[21] X. Thánh bộ
Lễ nghi, Quemadmodum Deus
(8/12/1870): ASS 6 (1870-1871), 193; Chân
Phước Piô IX, Tông thư Inclytum
Patriarcham (7/07/1871): l.c.,
324-327.
[30] Tự thuật, VIII, 11, 27: PL 32, 761; X, 27, 38: PL 32, 795.
(*) Câu này đã được hiệu đính vào ngày 21/12/2020.