NHÂN NGÀY THẾ GIỚI TRUYỀN GIÁO NĂM 1983
Máu các vị tử đạo là hạt giống của các Kitô hữu
Hiền Huynh đáng kính và các con thân mến của Giáo hội!
1. Năm nay, Ngày Thế giới Truyền giáo có tầm quan trọng đặc biệt xuất phát từ việc cử hành Năm Thánh Ngoại thường của ơn cứu chuộc. Như trong bài huấn dụ, tôi đã nói với thế giới từ đầu năm sứ vụ của tôi: “Các con hãy mở cánh cửa cho Chúa Kitô; và quả thật, Năm Thánh là lời mời gọi mạnh mẽ về sự hoán cải và hòa giải, kêu gọi trở nên ý thức hơn bao giờ hết nhờ hồng ân của Bí tích Rửa tội, và tiếp nhận Tin Mừng cách quảng đại để công bố ơn cứu chuộc và sự cứu độ cho tất cả mọi người”.
Do đó, một lần nữa tôi mời gọi mỗi Kitô hữu hãy mang cho thế giới sự phong phú khôn lường của ơn cứu chuộc, nhờ đó Năm Thánh mang một ý nghĩa truyền giáo quan trọng. Nó trở thành lời kêu gọi đổi mới Phúc âm hoá của hàng triệu người, rồi sau 1950 từ Hy tế cứu độ ở đồi Canvê, vẫn còn những người chưa là Kitô hữu hoặc chưa thể cầu xin nhân danh Đấng Cứu Thế khi đau khổ hay vui mừng, bởi vì họ vẫn chưa được nhận biết Người.
Vì vậy, nếu muốn trở nên các Kitô hữu đích thực, thì con người không thể không ao ước tham dự đầy đủ ân ban tuyệt vời của ơn cứu độ, kể cả đối với những anh chị em này. Nói khác đi, mối tương quan giữa Chúa Cha và Chúa Giêsu Kitô, sự xa cách không chỉ là mối liên hệ cá nhân, mà còn là một tương quan liên hệ tới toàn thể nhân loại, vì vậy, điều này cần được lồng vào trong chiều kích truyền giáo một cách rõ ràng.
Chúa Kitô, Đấng Cứu độ của tất cả mọi người, vì mọi người mà Ngài đã chết, vì mọi người mà Ngài đã dâng chính mình làm giá cứu chuộc (x 2 Cor 5, 15;. 1 Tim 2,6; 1 Ga 2,2), và Ngài mời gọi mỗi người hòa giải không chỉ cá nhân mà thôi, nhưng còn trở nên công cụ của ơn cứu chuộc cho những ai chưa được cứu độ: “Anh em hãy đi... và làm cho muôn dân trở thành môn đệ” (Mt 28, 19-20).
Thật là một vinh dự cao cả nhưng cũng là mệnh lệnh quan trọng chất vấn nhận thức của chúng ta về lệnh truyền lớn nhất trong sứ điệp của Chúa Kitô: “Anh em hãy yêu mến nhau như thầy đã yêu mến anh em” (x. Ga 15,12.17).
Như vậy, sự cứu độ chẳng phải là thực hành một kinh nghiệm về tình yêu mà Chúa Kitô đã muốn để lại cho chúng ta là những người thừa kế hay sao? Vì vậy, chúng ta có thể nói: càng yêu anh em, càng phải làm và phải thực hiện để thông truyền cho họ lời cứu độ của chính Chúa Kitô và hoa trái của ơn cứu độ. Ước gì mỗi người trong chúng ta có thể thực hiện lời của vị tông đồ: “Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi!” (2Cor 5,14).
Như tôi đã viết trong Văn thư phần mở đầu của Năm Thánh: “Sự tái khám phá và thực hành sống động bí tích cứu độ của Giáo hội, nhờ đó đạt tới ân sủng của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô từng cá nhân cũng như cộng đoàn, đó là để thấy được ý nghĩa sâu sa và vẻ đẹp huyền bí của Năm mà Thiên Chúa ban cho chúng ta để cử hành. Đàng khác, phải có một sự rõ ràng, rằng thời điểm quan trọng này, trong khi mỗi Kitô hữu được mời gọi để thực hiện sâu sa ơn gọi hoà giải với Chúa Cha trong Chúa Con, sẽ đạt tới mục đích của mình cách viên mãn trừ khi nó dẫn đến một sự dấn thân mới của mỗi người và của tất cả những ai phục vụ cho hoà bình giữa mọi dân tộc” (“Các con hãy mở cánh cửa cứu độ”, số 3).
Vì vậy, bước vào tinh thần của Năm Thánh, tương đương với với việc lao mình vào tinh thần truyền giáo, để hướng tới con tim không chỉ ở mức độ nhận thức, mà còn cho tất cả những ai là anh chị em của chúng ta, vì họ có quyền được biết Chúa Kitô và cũng có quyền tận hưởng sự phong phú có từ trái tim “giàu lòng thương xót của Chúa”.
2. Không tồn tại sự phục vụ nào cho con người lớn hơn sự phục vụ của người truyền giáo.
Do đó, Ngày Thế giới Truyền giáo năm nay hoàn toàn hài hoà với nội dung thần học và mục vụ của Năm Thánh Ngoại Thường. Tôi xin lặp lại với trái tim đầy lòng trắc ẩn: “Hãy mở rộng cánh cửa cho Chúa Kitô!”. Chúng ta hãy đến với Đấng Cứu Độ, chúng ta hãy mang Ngài cho tất cả mọi người! Chúng ta hãy mang Ngài với sức mạnh lôi cuốn và có sức thuyết phục của Chúa Thánh Thần, được khẩn cầu và đạt tới được nhờ lời cầu nguyện truyền giáo!
Chúng ta hãy mang lấy Ngài, kết hợp với Ngài trong những đau khổ hằng ngày, ngay cả những điều thầm kín nhất và khiêm tốn nhất, vào sự hy sinh lớn lao của Đấng chịu đóng đinh, để trân quí và làm cho chúng có một giá trị cứu độ cho các anh chị em của mình.
Chúng ta hãy mang lấy Ngài, hãy nâng đỡ bằng tình liên đới, bằng sự quí mến của chúng ta, bằng sự trợ giúp đa dạng của những tấm lòng quảng đại đang làm việc trong sự tách biệt hoàn toàn nơi biên giới tiền tuyến của Nước Thiên Chúa để loan báo Tin Mừng.
Tôi đặc biệt hướng tới các bạn trẻ, là niềm hy vọng của Giáo hội và cũng là hy vọng của tôi. Các bạn trẻ xác định sự nhiệt tình của mình, năng lực, cảm xúc, nhiệt huyết và sự táo bạo của mình vào trong các sứ vụ thánh. Thánh Phanxicô Saviê, từ Ấn độ xa xôi, nơi ngài loan báo sứ điệp cứu độ, có lẽ đã không nghĩ nhiều đến đồng nghiệp đại học của mình tại Paris, nói rằng, nếu họ biết những nhu cầu to lớn của thế giới truyền giáo, họ sẽ không ngần ngại tham gia với ngài trong cuộc chinh phục tinh thần của thế giới cho Chúa Kitô.
Vì thế, tôi nói với bạn trẻ: các con đừng sợ !. Đừng sợ buông bỏ mình cho Chúa Kitô, để dâng cho Ngài đời sống của các con trong việc phục vụ quảng đại cho một lý tưởng cao đẹp hơn đó là truyền giáo. Một sự dấn thân thú vị, dầy đặc các hoạt động đang chờ đón các con.
3. Sự cộng tác, bổn phận của mọi Kitô hữu
Tương tự như vậy, tôi hy vọng tất cả các tín hữu tình nguyện tham gia và đóng góp một phần cá nhân của mình cho hoạt động cao cả của sự “hợp tác truyền giáo” mà chỉ trong các Hội Truyền giáo mới tìm thấy những công cụ xác định, phù hợp hơn và hiệu quả hơn, nhằm thúc đẩy hoạt động tinh thần và vật chất của những người tiên phong của Tin Mừng (x. AG 38)
Nhưng để các tín hữu có thể nhận thức đầy đủ về nhu cầu không thể thiếu về sự cộng tác của họ, điều cần thiết họ phải ý thức được vấn đề của những người có trách nhiệm tối cao về sự năng động truyền giáo, nghĩa là của các Linh mục và Tu sĩ.
Sự năng động của những người hướng dẫn Dân Chúa là điều cần thiết, bởi vì nhận thức cụ thể của các tín hữu phụ thuộc vào những người hướng dẫn về vấn đề truyền giáo và cho sự dấn thân của họ trong lãnh vực cộng tác. Sự dấn thân càng trở nên cần thiết và cấp bách hơn nếu người ta coi hoạt động truyền giáo, gồm cả việc xây dựng nhà thờ, trường học, chủng viện, đại học, trung tâm y tế, v.v... nhằm thăng tiến đạo đức và nhân bản của nhiều anh chị em đang gặp khó khăn về kinh tế.
Và với cơ cấu cải thiện của các Bộ Giáo Hoàng Truyền giáo, mà tôi đã đề cập ở trên, có thể được sử dụng để thực hiện chương trình nâng cao nhận thức toàn diện này và tổ chức mạng lưới bác ái phổ quát.
Tôi cũng được biết thời gian gần đây đang mọc lên các “trung tâm năng động truyền giáo” tại nhiều quốc gia. Tôi thực sự khuyến khích những sáng kiến sâu sắc và hữu ích này cho việc đào sâu thần học, mục vụ và linh đạo của giáo lý truyền giáo. Bản thân tôi sẽ rất vui mừng khánh thành trụ sở mới của một trong các trung tâm này, Trung tâm Linh hoạt Truyền giáo quốc tế tại CIAM, được đặt bên cạnh trường Đại Học Urbaniana, rất thân thương đối với tôi.
Bởi vậy, trong Ngày Thế giới Truyền giáo này, Giáo hội là mẹ và là thày dạy, khẩn cầu mọi điều thiện hảo cho mọi người, cách riêng qua các Hội Giáo hoàng được nói đến, mở rộng đôi tay đón nhận sự cứu trợ của những người thiện chí.
Đề nghị trợ giúp quảng đại này là một bổn phận, một nhiệm vụ và là một niềm vui, bởi vì nó có ý nghĩa cộng tác để mang lại nhiều lợi ích vô giá của ơn cứu độ cho những người còn chưa biết về “sự phong phú khôn lường của Chúa Kitô” (x. Eph 3,8).
Bộ giáo luật mới cũng dành một phần cho hoạt động truyền giáo trong quyển II (điều 781-792) xác định rõ nghĩa vụ của tất cả các tín hữu phải cộng tác – mỗi người tuỳ theo khả năng của mình – trong công việc truyền giáo, trong ý thức trách nhiệm riêng của mình, phát xuất từ bản chất truyền giáo của Giáo hội (x. Giáo luật 781). Tương tự như vậy, tất cả sự cộng tác truyền giáo đạt được sự nhận biết về mặt pháp lý như được tuyên bố trong Giáo luật ở điều 791, phải được khơi dậy trong tất cả các giáo phận, theo bốn chỉ thị quan trọng đó là: cổ võ ơn gọi truyền giáo; hỗ trợ Linh mục để có những sáng kiến truyền giáo, đặc biệt cho sự phát triển của các Hội Giáo hoàng Truyền giáo; cử hành Ngày Truyền giáo và thu thập viện trợ tài chính hàng năm gửi cho Toà Thánh.
4. Năm Thánh: một lời mời gọi hướng tới niềm hy vọng
Tôi thành thực hy vọng: tất cả sức lực của Giáo hội, của Dân Chúa, trong giờ phút khó khăn mà nhân loại đang trải qua, đúng là dày đặc các mối đe doạ, nhưng cũng còn dấu chỉ của niềm hy vọng, động viên – đang thúc đẩy trách nhiệm đổi mới tinh thần từ Năm Thánh Cứu độ này – để việc công bố Tin Mừng luôn đạt tới tầm mức sâu rộng nơi mọi người và mọi dân tộc trên trái đất.
Sau cùng, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi tới các Linh mục, các Tu sĩ nam nữ và anh chị em giáo dân, vừa nơi tiền tuyến, vừa trong các lãnh vực khác nhau của Giáo hội, cùng với các hoạt động đa dạng khác nhau, đã đóng góp cách hiệu quả cho công cuộc mở mang Nước Chúa, trong khi tôi ưu ái ban Phép lành Toà Thánh như ơn ban từ trời cho họ và cho những thân yêu của họ.
Vatican, ngày 10 tháng 06 năm 1983, Lễ Trọng kính Thánh Tâm Chúa Giêsu
GIOAN PHAOLÔ II
Chuyển ngữ: Ủy Ban Loan Báo Tin Mừng