THỨ SÁU TUẦN THÁNH
SUY NIỆM ĐÀNG THÁNH GIÁ VỚI ĐỨC THÁNH CHA
THỨ SÁU, NGÀY 10.04.2020
Bản dịch: Vatican
News Tiếng Việt
Giới
thiệu
Các
bài suy niệm Đàng Thánh Giá năm nay được văn phòng tuyên úy nhà tù “Due
Palazzi” ở thành phố Padova biên soạn. Đón nhận lời mời của Đức Thánh Cha
Phanxicô, 14 người đã suy niệm về cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu Kitô Chúa
chúng ta bằng cách tái hiện nó trong cuộc sống của họ. Trong số này có 5 tù
nhân, một gia đình nạn nhân của một vụ giết người, con gái của một tù nhân bị
kết án chung thân, một nữ giáo viên của nhà tù, một người giám thị, một bà mẹ
của một tù nhân, một giáo lý viên, một tu huynh tình nguyện viên, một nhân viên
cảnh sát nhà tù và một linh mục bị tố cáo và sau 8 năm xét xử đã được tuyên bố
vô tội hoàn toàn.
Đồng
hành cùng Chúa Kitô trên con đường Thánh Giá, với giọng khàn khàn của những
người sống trong thế giới của các nhà tù, là một cơ hội để chứng kiến cuộc song
đấu phi thường giữa Sự Sống và Cái Chết, và khám phá ra những điều tốt nhất xen
lẫn với những điều xấu. Chiêm ngắm đồi Canvê từ phía sau những song sắt là tin
rằng toàn bộ cuộc sống có thể được quyết định chỉ trong khoảnh khắc, như đã xảy
ra với người trộm lành. Chỉ cần lấp đầy những khoảnh khắc đó bằng sự thật: ăn
năn thống hối về tội lỗi đã phạm, xác tín rằng sự chết không phải là mãi mãi,
tin chắc rằng Chúa Kitô là người vô tội đã bị chế giễu cách bất công. Mọi sự
đều có thể đối với những người tin, bởi vì ngay cả trong bóng tối của nhà tù
vẫn vang lên lời loan báo tràn đầy hy vọng: “Đối với Thiên Chúa không có gì là
không thể được” (Lc 1,37). Nếu có ai đó nắm lấy tay họ, thì cho dù là
người có thể phạm tội khủng khiếp nhất, họ vẫn có thể trở thành người được hồi
sinh bất ngờ nhất. Chắc chắn là ngay cả khi kể về sự ác và đau khổ, người ta
vẫn có thể dành chỗ cho ơn cứu độ khi nhận ra rằng giữa sự ác vẫn có hoạt động
của sự thiện, và dành chỗ cho sự thiện (x. Sứ điệp của ĐTC nhân Ngày Thế giới
Truyền thông Xã hội năm 2020).
Các
bản văn mà cha tuyên úy Marco Pozza và tình nguyện viên Tatiana Mario đã thu
thập lại được chính các nhân chứng viết, nhưng họ quyết định không ghi tên:
người đã tham dự vào bài suy niệm này muốn nói thay cho tất cả những người trên
thế giới đang chia sẻ cùng số phận. Chiều nay, trong sự thinh lặng của các nhà
tù, tiếng nói của một người mong ước trở thành tiếng nói của tất cả mọi người.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa là
Cha toàn năng, qua Chúa Giêsu Kitô Con Chúa, Chúa đã mang lấy các vết thương và
thống khổ của nhân loại.
Hôm nay con có can đảm cầu xin Chúa, như người trộm đã hối cải: “Xin nhớ đến
con!”
Con ở đây, trước
nhan Chúa, trong bóng tối của nhà tù này, nghèo hèn, trần trụi, đói khổ và bị khinh
khi, và con cầu xin Chúa đổ dầu tha thứ và an ủi trên các vết thương của con,
và đổ rượu của tình huynh đệ củng cố trái tim.
Xin chữa lành con
bằng ân sủng của Chúa và xin dạy con biết hy vọng trong thất vọng.
Lạy Chúa và Thiên
Chúa của con, con tin, xin giúp con trong khi con cứng lòng tin.
Lạy Cha thương
xót, xin tiếp tục tin tưởng con, xin ban cho con một cơ hội luôn mới mẻ, xin ôm
lấy con trong tình yêu vô bờ bến của Cha. Với sự trợ giúp của Cha và ơn của
Chúa Thánh Thần, con cũng sẽ có thể nhận ra Cha và phục vụ Cha trong các anh em
của con. Amen.
Nội dung
----
Chặng thứ I: Chúa
Giêsu bị kết án tử
(Suy niệm của một
tù nhân bị kết án tù chung thân)
Trích
Tin Mừng theo thánh Luca (Lc
23,20-25)
Ông Philatô muốn
thả Đức Giêsu, nên lại lên tiếng một lần nữa. Nhưng họ cứ một mực la
lớn: “Đóng đinh! Đóng đinh nó vào thập giá!” Lần thứ ba,
ông Philatô nói với họ: “Nhưng ông ấy đã làm điều gì gian ác? Ta xét
thấy ông ấy không có tội gì đáng chết. Vậy ta sẽ cho đánh đòn rồi thả ra.” Nhưng
họ cứ la to hơn, nhất định đòi phải đóng đinh Người. Và tiếng la càng thêm dữ
dội. Ông Philatô quyết định chấp thuận điều họ yêu cầu. Ông
phóng thích người tù họ xin tha, tức là tên bị tống ngục vì tội bạo động và
giết người. Còn Đức Giêsu thì ông trao nộp theo ý họ muốn.
Nhiều
lần, tại các tòa án và trên báo chí, tiếng la hét đó: “Đóng đinh nó vào thập
giá!” ào ào đổ xuống. Đó là tiếng thét gào mà tôi đã nghe đổ xuống trên
tôi: tôi đã bị kết án chung thân, cùng với cha tôi. Tôi đã bắt đầu bị đóng đinh
từ khi còn là một đứa bé: nếu nghĩ về nó, tôi nhìn thấy lại cảnh mình cuộn tròn
trên chiếc xe buýt đưa tôi đến trường, bị gạt ra ngoài vì nói lắp, không có mối
quan hệ nào. Tôi đã bắt đầu lao động từ khi còn nhỏ, không được học hành: sự
dốt nát đã chiến thắng sự ngây thơ của tôi. Sau đó, tình trạng bị bắt nạt đã
cướp mất những ánh sáng ít ỏi trong thời thơ ấu của đứa trẻ chào đời ở Calabria
vào những năm 1970. Tôi trông giống như tên cướp Baraba hơn là giống Chúa Kitô,
nhưng sự lên án dữ dội nhất vẫn là từ lương tâm của tôi: ban đêm tôi mở đôi mắt
và tìm kiếm trong tuyệt vọng một ánh sáng chiếu sáng lịch sử đời tôi.
Khi
bị nhốt trong phòng giam, tôi đọc lại các trang về cuộc Thương Khó của Chúa
Kitô, tôi òa khóc: sau 29 năm ở tù, tôi vẫn chưa mất đi khả năng khóc, chưa mất
đi khả năng xấu hổ về quá khứ của mình, về điều ác mà tôi đã phạm. Tôi cảm thấy
mình là Baraba, là Phêrô và Giuđa trong cùng một con người duy nhất của tôi.
Quá khứ là điều gì đó mà tôi cảm thấy kinh tởm dẫu biết rằng đó là lịch sử đời
tôi. Tôi đã sống nhiều năm trong nhà tù cực kỳ nghiêm khắc theo điều luật
41-bis và cha tôi đã chết khi bị giam trong cùng một điều kiện như tôi. Nhiều
lần, vào ban đêm, tôi nghe thấy ông khóc trong phòng giam. Ông che dấu điều đó
nhưng tôi nhận ra nó. Cả hai chúng tôi đều chìm trong bóng tối cùng tận. Tuy
nhiên, trong hoàn cảnh không có sự sống này, tôi luôn tìm kiếm điều gì đó có
thể là sự sống: thật là lạ khi nói điều này, nhưng nhà tù là sự cứu rỗi của
tôi. Nếu đối với ai đó tôi vẫn là Baraba, tôi không tức giận: trong lòng mình tôi
cảm thấy rằng Con Người vô tội đó, bị kết án như tôi, đã đến tìm tôi trong nhà
tù để dạy tôi về sự sống.
Lạy Chúa Giêsu,
mặc cho những tiếng gào thét dữ dội làm chúng con ngoảnh mặt đi, chúng con vẫn thấy Chúa giữa đám đông những người gào thét muốn Chúa
phải bị đóng đinh; và có lẽ chúng con cũng nằm trong số đó, không ý thức về sự
dữ mà chúng con có thể phạm. Từ các phòng giam của chúng con, chúng con muốn
cầu nguyện với Chúa Cha cho những người bị kết án tử hình như Chúa và cho những
người vẫn muốn thay thế quyền xét xử tối cao của Chúa.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
Đấng yêu quý sự sống, trong bí tích hòa giải Chúa luôn ban cho chúng con cơ hội mới để thưởng
nếm lòng thương xót vô bờ của Chúa, chúng con xin Chúa đổ tràn ơn khôn ngoan
cho chúng con để nhìn mỗi người nam, người nữ như đền thờ của Chúa Thánh Thần
và tôn trọng họ trong phẩm giá bất khả xâm phạm. Chúng con cầu xin nhờ Chúa
Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ II:
Chúa Giêsu vác Thánh giá
(Suy niệm của đôi
vợ chồng có con gái bị sát hại)
Trích
Tin Mừng theo thánh Marco (15,16-20)
Lính điệu
Đức Giêsu vào bên trong công trường, tức là dinh tổng trấn, và tập
trung cả cơ đội lại. Chúng khoác cho Người một tấm áo điều, và kết một
vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người. Rồi chúng bái chào Người: “Vạn
tuế đức vua dân Do Thái!” Chúng lấy cây sậy đập lên đầu Người, khạc nhổ
vào Người, và quỳ gối bái lạy. Chế giễu chán, chúng lột áo điều ra, và cho
Người mặc áo lại như trước. Sau đó, chúng dẫn Người đi để đóng đinh vào thập
giá.
Vào
mùa hè khủng khiếp đó, cuộc sống của người cha người mẹ như chúng tôi đã chết
cùng với cái chết của hai đứa con gái. Một đứa bị sát hại cùng với người yêu
bởi bạo lực mù quáng của một người không có lòng thương xót; đứa kia, nhờ phép
lạ, đã sống sót, nhưng vĩnh viễn không còn nở nụ cười. Cuộc sống của chúng tôi là
một cuộc đời hy sinh, đặt nền tảng trên công việc và gia đình. Chúng tôi đã dạy
các con của mình tôn trọng người khác và giá trị của việc phục vụ những người
nghèo khổ nhất. Chúng tôi thường tự nhủ: “Tại sao sự ác vùi dập này lại xảy ra
với chúng tôi?” Chúng tôi không tìm được bình an. Ngay cả công lý mà chúng tôi
luôn tin tưởng cũng không thể xoa dịu vết thương sâu thẳm nhất: nỗi đau của
chúng tôi sẽ còn mãi cho đến cuối đời.
Thời
gian không làm cho gánh nặng của thập giá mà chúng tôi đã vác trên vai được nhẹ
đi: chúng tôi không thể quên người mà bây giờ không còn nữa. Chúng tôi đã già,
luôn là những người thiếu tự vệ nhất, và chúng tôi là nạn nhân của nỗi đau tồi
tệ nhất trên đời: sống sót sau cái chết của con gái.
Thật
khó để diễn tả, nhưng trong thời khắc mà nỗi tuyệt vọng dường như áp đảo, Chúa
đã đến gặp chúng tôi, với những cách thế khác nhau, khi ban cho chúng tôi ơn
yêu thương nhau như vợ chồng, nâng đỡ nhau dù mệt mỏi. Ngài mời gọi chúng tôi
mở cửa nhà mình cho những người yếu đuối nhất, cho người thất vọng, đón tiếp
người đến gõ cửa thậm chí là chỉ xin một bát súp. Làm việc bác ái, giới răn của
chúng ta, đối với chúng tôi là một hình thức cứu độ: chúng tôi không muốn đầu
hàng sự ác. Thật sự là tình yêu Thiên Chúa có khả năng tái sinh sự sống, bởi
vì, trước chúng ta, Chúa Giêsu Con Thiên Chúa đã nếm trải nỗi đau con người để
có thể cảm được lòng cảm thương thực sự.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cảm thấy rất đau khổ khi nhìn thấy Chúa bị đánh đập, sỉ nhục và lột
trần, nạn nhân vô tội của sự cứng tin vô nhân đạo. Trong đêm đau khổ này, chúng
con dâng lên Chúa Cha những lời cầu xin để phó thác cho Người tất cả những
người gánh chịu bạo lực và tội lỗi.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
là công lý và ơn cứu độ của chúng con, Đấng ban cho chúng con người Con độc
nhất của Chúa khi tôn vinh Ngài trên ngai Thánh giá, xin đổ tràn tâm hồn chúng
con niềm hy vọng của Chúa để nhận ra Chúa hiện diện trong những giờ phút đen
tối của cuộc sống chúng con. Xin an ủi chúng con trong mọi phiền não và nâng đỡ
chúng con trong thử thách, khi chờ đợi Nước Chúa hiển trị. Chúng con cầu xin
nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ III:
Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ nhất
(Suy niệm của một
tù nhân)
Trích
sách Ngôn sứ Isaia (53,4-6)
Sự thật, chính
người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ
của chúng ta, còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa
giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề. Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị
nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta bình an, đã
phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành. Tất cả chúng ta lạc
lõng như chiên cừu, lang thang mỗi người một ngả. Nhưng Đức
Chúa đã đổ trên đầu người tội lỗi của tất cả chúng ta.
Đó
là lần thứ nhất tôi vấp ngã, nhưng lần vấp ngã đó đối với tôi chính là cái
chết: tôi đã cướp đi sự sống của một người. Chỉ cần một ngày là đủ đi từ một
cuộc sống không thể chê trách đến thực hiện một việc làm vi phạm đến mọi giới
răn. Tôi thấy mình là hình ảnh hiện đại của người trộm đã cầu xin Chúa Kitô:
“Xin nhớ đến tôi!”. Còn hơn là thống hối, tôi tưởng tượng anh ta như một người
ý thức mình đi trên con đường sai trái. Tôi nhớ về tuổi thơ của mình với môi
trường lạnh lẽo và thù oán nơi tôi lớn lên: chỉ cần tìm thấy sự mỏng manh yếu
đuối của người khác là đủ để biến nó thành trò chơi giải trí. Tôi đã tìm những
người bạn chân thành, tôi đã muốn được chấp nhận như tôi là, nhưng không thành
công. Tôi đau khổ vì hạnh phúc của người khác, tôi cảm thấy những cây gậy thọc
giữa bánh xe, họ chỉ yêu cầu tôi hy sinh và tuân giữ các quy tắc: tôi cảm thấy
mình là người lạ đối với tất cả và tôi đã cố gắng trả thù bằng mọi giá.
Tôi
đã không nhận thấy rằng sự ác từ từ lớn lên trong tâm hồn tôi. Cho đến một buổi
chiều, giờ đen tối của tôi đã đến: trong một khoảnh khắc, như một trận tuyết
lở, tôi nhớ lại tất cả những bất công mà tôi đã phải chịu trong cuộc sống. Sự
giận dữ đã giết chết sự dịu dàng, tôi đã phạm một tội ác lớn hơn rất nhiều tất
cả những gì tôi đã nhận được. Sau đó, trong nhà tù, sự lăng mạ của những người
khác đã trở thành điều sỉ nhục đối với chính tôi: chỉ cần một chút xíu nữa là
tôi kết thúc cuộc đời, tôi không thể chịu nỗi nữa. Tôi cũng đã đưa cả gia đình
tôi đến bờ vực thẳm: vì tôi, họ mất tiếng tăm, danh dự, họ trở thành gia đình
của tên sát nhân. Tôi không tìm cách bào chữa hay xin giảm tội, tôi sẽ hoàn
thành án của tôi cho đến ngày cuối cùng bởi vì ở trong tù tôi đã tìm thấy những
người giúp tôi khôi phục lại niềm tin đã bị mất.
Việc
không nghĩ rằng trên thế gian tồn tại điều tốt chính là sự vấp ngã đầu tiên của
tôi. Vấp ngã thứ hai, tội giết người, hầu như là hậu quả: tôi đã chết từ trong
tâm hồn.
Lạy Chúa Giêsu,
cả Chúa cũng đã chết trên thế gian. Lần đầu tiên có lẽ là lần khó khăn nhất bởi
vì tất cả đều mới mẻ: cú đánh quá mạnh và hoang mang bối rối chế ngự. Chúng con
phó thác cho Chúa Cha những người đang đóng mình với những lý luận riêng của họ
và không thể nhận ra những tội lỗi đã phạm.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
Chúa đã nâng con người vấp ngã đứng lên, chúng con cầu xin Chúa: xin đến trợ
giúp sự yếu đuối của chúng con và ban cho chúng con đôi mắt để chiêm ngắm những
dấu chỉ của tình yêu Chúa được gieo vãi trong cuộc sống hàng ngày của chúng
con. Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con.
----
Chặng thứ IV:
Chúa Giêsu gặp Đức Mẹ
(Suy niệm của một
người mẹ có con bị tù)
Trích
Tin Mừng theo thánh Gioan (Ga 19, 25-27)
Đứng gần thập giá
Đức Giêsu, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Maria vợ ông Cơlôpát, cùng
với bà Maria Mácđala. Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên
cạnh, Đức Giêsu nói với thân mẫu rằng: ‘Thưa Bà, đây là con của Bà’. Rồi Người
nói với môn đệ: ‘Đây là mẹ của anh’. Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà
mình.
Với
việc con trai bị kết án, tôi không có một chút mảy may cám dỗ từ bỏ con mình.
Vào ngày con tôi bị bắt, tất cả cuộc sống chúng tôi đã thay đổi: cả gia đình
vào tù cùng con. Ngay cả hôm nay, sự phán xét của mọi người vẫn không dịu lại,
đó là một lưỡi dao sắc: những ngón tay chỉ thẳng vào tất cả chúng tôi làm đè
nặng thêm những đau khổ mà chúng tôi đã mang trong tâm hồn.
Các
vết thương lớn dần theo từng ngày, thậm chí lấy đi hơi thở của chúng tôi.
Tôi
cảm thấy sự gần gũi của Đức Mẹ: Mẹ giúp tôi không bị đè bẹp bởi tuyệt vọng, Mẹ
giúp tôi chịu đựng những điều xấu. Tôi trao phó con trai cho Mẹ: chỉ với Mẹ
Maria tôi mới có thể thổ lộ nỗi sợ hãi của tôi, tôi đã thấy chính Mẹ đã trải
nghiệm những đau khổ này trong lúc Mẹ đi lên núi Sọ. Trong thâm tâm, Mẹ biết
Con Mẹ sẽ không thoát khỏi sự xấu xa của con người, nhưng Mẹ không từ bỏ Con
Mẹ. Mẹ ở đó, chia sẻ nỗi đau, đồng hành với Chúa Giêsu bằng sự hiện diện. Tôi
tưởng tượng khi đó Chúa Giêsu ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đầy tình yêu của
Mẹ và không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Tôi
cũng muốn làm như vậy.
Tôi
xin nhận lỗi cho con tôi, tôi cũng xin tha thứ cho trách nhiệm của tôi. Tôi
khẩn nài lòng thương xót trên tôi, điều mà chỉ một người mẹ mới có thể cảm nhận
được, để con trai tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường sau khi mãn hạn tù.
Tôi tiếp tục cầu nguyện cho con trai tôi để ngày qua ngày, con tôi có thể trở
thành một người khác, một lần nữa có khả năng yêu thương chính mình và người
khác.
Lạy Chúa Giêsu,
cuộc gặp gỡ với Mẹ Chúa, trên đường Thánh giá, có lẽ là cảm động và đau đớn
nhất. Giữa cái nhìn của Mẹ và của Chúa, chúng con xin đặt tất cả người thân
trong gia đình và bạn bè, những người cảm thấy xót xa và bất lực trước số phận
của những người thân yêu.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria, Mẹ
Thiên Chúa và Mẹ Giáo hội, người môn đệ trung tín của Con Mẹ, chúng con hướng
về Mẹ, để phó thác nơi Mẹ ánh mắt ân cần và sự chăm sóc mẫu tử của Mẹ, để phó
thác nơi Mẹ tiếng kêu của nhân loại đang rên rỉ và đau khổ chờ mong ngày nước
mắt trên từng khuôn mặt sẽ được lau khô. Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa
chúng con. Amen.
----
Chặng thứ V: Ông
Simôn vác Thánh Giá đỡ Chúa Giêsu
(Suy niệm
của một tù nhân )
Trích
Tin Mừng theo thánh Luca (Lc 23,26)
Khi điệu Đức Giêsu
đi, họ bắt một người từ miền quê lên, tên là Simôn, gốc Kyrênê, đặt thập giá
lên vai cho ông vác theo sau Đức Giêsu.
Với
nghề của tôi, tôi đã giúp các thế hệ trẻ em sống ngay thẳng. Rồi một
hôm, tôi đã sa ngã. Như thể người ta đã đánh gãy lưng của tôi: việc
làm của tôi khiến tôi bị lên án nhục nhã. Tôi bị vào tù: ngục tù đã vào tận nhà
tôi. Từ đó tôi trở thành một người đi hoang trong thành phố: tôi đã mất tên, họ
gọi tôi với tội danh mà công lý đã buộc tội tôi. Tôi không còn là người chủ
cuộc đời mình nữa. Khi tôi nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ với đôi giày bị
rách, đôi chân bị ướt, quần áo cũ kỹ: đó chính là tôi, có một
thời tôi là đứa trẻ như thế. Rồi một ngày, ngày tôi bị bắt giam: ba người
đàn ông mặc đồng phục, một thể thức cứng rắn và nhà tù nuốt chửng tôi vào trong
bức tường.
Thập
giá họ đặt trên vai tôi thật nặng. Với thời gian, tôi đã học cách sống chung
với nó, nhìn trực tiếp vào thập giá và đặt tên cho nó: tôi và nó trải qua nhiều
đêm trọn đồng hành với nhau. Trong các nhà tù, tất cả đều biết Simon xứ Kyrênê:
đó là tên chỉ những người thiện nguyện, của người leo lên đồi Canvê này để giúp
vác đỡ thập giá; đó là những người khước từ luật lệ băng đảng để lắng nghe
lương tâm. Rồi Simon xứ Kyrênê là người ở cùng phòng giam với tôi: tôi đã biết
ông trong đêm đầu tiên ở nhà tù. Đó là một người đã từng sống nhiều năm trên
một băng ghế, chẳng được tình thương cũng chẳng có lợi tức. Của cải duy nhất
của ông bấy giờ là hộp bánh ngọt. Ông vốn là người thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn
nài nỉ để tôi mang hộp bánh ngọt ấy cho vợ tôi lần đầu tiên khi cô ấy đến thăm
tôi: cô ấy đã bật khóc vì cử chỉ bất ngờ rất ân cần như thế.
Tôi
đang già đi trong tù: tôi mơ ước trở về một ngày mà tôi có thể tin tưởng vào
con người.
Trở
thành một người Kyrênê mang lại niềm vui cho một ai đó.
Lạy Chúa Giêsu,
từ lúc Chúa được sinh ra cho đến khi gặp một người không quen biết giúp Chúa
vác đỡ Thánh Giá, Chúa đã muốn cần sự giúp đỡ của chúng con. Như người Kyrênê,
chúng con cũng muốn trở thành người thân cận của anh chị em chúng con và cộng
tác với lòng thương xót Chúa Cha để làm nhẹ bớt ách sự dữ đang đè nặng trên anh
chị em chúng con.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
Đấng bảo vệ những người nghèo và là Đấng an ủi những người khốn cùng, cùng với
sự hiện diện của Chúa, xin ban sức mạnh cho chúng con và xin giúp chúng con mỗi
ngày mang lấy ách ngọt ngào của giới răn yêu thương của Chúa. Chúng con cầu xin
nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ VI: Bà
Vêronica lau mặt Chúa Giêsu
(Suy niệm của một
giáo lý viên của giáo xứ)
Trích
Thánh vịnh (Tv 27, 8-9)
Nghĩ về Ngài,
lòng con tự nhủ: hãy tìm kiếm Thánh Nhan.
Lạy Chúa, con tìm thánh nhan Ngài, xin Ngài đừng ẩn mặt.
Tôi tớ Ngài đây, xin đừng giận mà ruồng rẫy, chính Ngài là Đấng phù trợ con.
Xin chớ bỏ rơi, xin đừng xua đuổi, lạy Thiên Chúa, Đấng cứu độ con”.
Là
một giáo lý viên, tôi đã lau khô biết bao nước mắt tuôn trào. Những dòng nước
mắt không thể ngăn lại từ những con tim đã bị tan vỡ. Rất nhiều lần tôi đã gặp
những con người tuyệt vọng, mà trong bóng tối của nhà tù, họ tìm lý do cho sự
ác dường như vô tận của họ. Những giọt nước mắt này có vị của thất bại và cô
đơn, của hối hận và thiếu cảm thông. Tôi thường tưởng tượng nếu Chúa Giêsu ở vị
trí của tôi nơi nhà tù thì Chúa sẽ lau những dòng nước mắt đó như thế nào? Chúa
sẽ xoa dịu nỗi buồn phiền cho các tù nhân này như thế nào, những người không
tìm được một lối thoát cho điều khiến họ phải đầu hàng trước sự ác?
Tìm
một câu trả lời là một bài tập khó khăn, thường không thể hiểu được đối với lý
luận nhỏ bé và giới hạn của chúng tôi. Con đường Chúa gợi ý cho tôi là không sợ
hãi khi chiêm ngắm những khuôn mặt bị biến dạng do đau khổ. Tôi được mời gọi ở
lại đó, bên cạnh, tôn trọng sự thinh lặng của họ, lắng nghe nỗi đau, và cố gắng
có cái nhìn vượt lên định kiến, như Chúa Giêsu nhìn sự mỏng manh yếu đuối và
giới hạn của chúng ta bằng đôi mắt đầy yêu thương. Mỗi người, ngay cả với các
tù nhân, mỗi ngày có cơ hội để trở thành những con người mới nhờ những cái nhìn
không xét đoán, nhưng mang lại sự sống và niềm hy vọng.
Và
bằng cách này những giọt nước mắt rơi xuống có thể trở nên hạt mầm của một vẻ
đẹp, là điều thật khó tưởng tượng.
Lạy Chúa Giêsu,
bà Vêrônica đã tỏ lòng trắc ẩn với Chúa. Bà đã gặp một người đau khổ và đã phát
hiện ra khuôn mặt Chúa. Chúng con xin phó thác những người nam và nữ của thời
đại chúng con cho Chúa Cha, để họ tiếp tục lau khô những giọt nước mắt cho anh
chị em chúng con.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Chúa là ánh
sáng và suối nguồn ánh sáng, trong sự yếu đuối Chúa biểu lộ quyền năng và tình
yêu vĩ đại, xin khắc ghi vào tâm hồn chúng con khuôn mặt Chúa, để chúng con
biết nhận ra Chúa trong những đau khổ của nhân loại. Chúng con cầu xin nhờ Chúa
Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ VII:
Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ hai
(Suy niệm của một
tù nhân)
Trích
Tin Mừng theo thánh Luca (Lc 23, 34)
Bấy giờ Đức Giêsu
cầu nguyện rằng: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm. Rồi họ
lấy áo của Người chia ra mà bắt thăm.
Trước
đây, mỗi khi đi ngang qua một nhà tù, tôi thường ngoảnh mặt ngó sang nơi khác
và thầm nhủ: “Mình sẽ không bao giờ kết thúc ở trong đó”. Có những lần tôi đã
nhìn nhà tù, thở dài sầu muộn và cảm thấy tối tăm. Khi đi ngang qua nhà tù tôi
cảm thấy như đang đi qua một nghĩa trang của những người sống đã chết. Rồi một
ngày, tôi đã kết thúc cuộc đời đằng sau song sắt cùng với em trai. Và dường như
điều đó là chưa đủ, tôi đã đưa cả cha mẹ tôi vào trong đó. Từ một lãnh địa xa
lạ, nhà tù trở thành nhà của chúng tôi: những người đàn ông trong một phòng
giam, và mẹ chúng tôi trong một phòng giam khác. Tôi nhìn cha mẹ, cảm thấy xấu
hổ: tôi không muốn được gọi là một người đàn ông. Cha mẹ tôi đã già đi trong tù
vì tội của tôi.
Tôi
đã ngã xuống đất hai lần. Lần đầu tiên khi cái xấu quyến rũ tôi và tôi đã chịu
thua: Tôi buôn ma túy, trong mắt tôi hoạt động này đáng giá hơn công việc của
cha tôi, phải nai lưng làm việc 10 tiếng một ngày. Lần ngã thứ hai xảy ra khi
tôi phá sạt nghiệp gia đình, tôi bắt đầu tự hỏi: “Tôi là ai tại sao Đức Kitô
chết vì tôi?” Tiếng kêu của Chúa Giêsu “Lạy
Cha, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ làm”. Tôi đọc được điều này
trong đôi mắt mẹ tôi: bà đã mặc lấy sự xấu hổ của mọi người trong nhà để cứu
gia đình. Và bà mang lấy khuôn mặt của cha tôi, người tự thẳm sâu đã tuyệt vọng
trong phòng giam. Chỉ hôm nay tôi mới có thể thừa nhận điều này: trong những
năm đó tôi không biết mình đã làm gì. Giờ đây tôi biết điều đó, với sự trợ giúp
của Chúa, tôi đang cố gắng xây dựng lại cuộc đời. Tôi mắc nợ cha mẹ tôi: nhiều
năm trước họ đã phải bán đấu giá những thứ thân thương nhất của chúng tôi, bởi
vì họ không muốn tôi phải sống trên đường phố. Trên hết, tôi mắc nợ chính tôi
về ý nghĩ để cho cái ác tiếp tục điều khiển cuộc sống của tôi. Điều này đã trở
thành đàng thánh giá của
tôi.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa lại ngã xuống đất một lần nữa, Chúa bị đè nặng do bởi việc quyến luyến cái
xấu của con, do nỗi sợ hãi không thể trở thành người tốt hơn. Với đức tin,
chúng con hướng về Cha và chúng con cầu nguyện cho tất cả những ai vẫn chưa
biết cách thoát khỏi quyền lực của Satan, khỏi tất cả sức cuốn hút từ việc làm
của Satan và hàng ngàn hình thức quyến rũ của nó.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Chúa, Chúa
không để chúng con trong đêm tối và bóng tối của sự chết, xin nâng đỡ sự yếu
đuối của chúng con, xin giải thoát chúng con khỏi xiềng xích của điều ác và che
chở chúng con bằng khiên sức mạnh của chúa, để chúng con có thể hát ca lòng
thương xót Chúa muôn đời. Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ VIII:
Chúa Giêsu gặp các phụ nữ thành Giêrusalem
(Suy niệm của cô
gái có cha bị kết án chung thân)
Tin
Mừng theo thánh Luca (Lc 23,27-30)
Dân chúng đi theo
Người đông lắm, trong số đó có nhiều phụ nữ vừa đấm ngực vừa than khóc Người.
Đức Giê-su quay lại phía các bà mà nói: “Hỡi chị em thành Giê-ru-sa-lem, đừng
khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho phận mình và cho con cháu. Vì này
đây sẽ tới những ngày người ta phải nói: ‘Phúc thay đàn bà hiếm hoi, người
không sinh không đẻ, kẻ không cho bú mớm!’ Bấy giờ người ta sẽ bắt đầu nói với
núi non: ‘Đổ xuống chúng tôi đi!’, và với gò nỗng: ‘Phủ lấp chúng tôi đi!’.
Là
con gái của một tù nhân, nhiều lần tôi thấy mình hay được hỏi: “Bạn rất quý cha
mình, nhưng có khi nào bạn nghĩ đến nỗi đau mà cha bạn gây ra cho các nạn nhân
không?” Và những năm tháng qua, tôi chưa bao giờ tránh né trả lời rằng: “Có
chứ, làm sao tôi không nghĩ về điều đó được.” Nhưng tôi cũng hỏi họ rằng: “Có
khi nào bạn nghĩ rằng tôi là nạn nhân đầu tiên sau tất cả những gì cha tôi đã
làm không? Suốt hai mươi tám năm qua, tôi đã phải chịu đựng bản án ấy, lớn lên
mà không có cha bên cạnh.” Suốt những năm qua, tôi đã sống trong giận dữ, khắc
khoải và u sầu. Tôi đi khắp các vùng của nước Ý, từ Bắc tới Nam để ở cùng ông
ấy. Tôi biết đến các thành phố, không phải vì những danh lam thắng cảnh, mà vì
những nhà tù tôi đã viếng thăm. Tôi giống như chàng Telemachus đi tìm Ulysses
cha mình: những chuyến đi của tôi là hành trình xuyên nước Ý với những nhà tù
và những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Cách
đây đã lâu, tôi mất đi người mình yêu chỉ vì tôi là con gái của một tù nhân, mẹ
tôi bị mắc bệnh trầm cảm, và gia đình tôi sụp đổ. Còn tôi, với đồng lương ít ỏi
của mình, tôi vẫn còn chịu được sức nặng của tất cả chuyện này. Cuộc sống đã ép
tôi trở thành một người phụ nữ mà không cho tôi thời gian và cơ hội để sống là
một đứa trẻ.
Việc
cha tôi bị kết án chung thân thực sự là một đàng thánh giá nơi gia đình tôi.
Ngày tôi kết hôn, tôi đã ước rằng ông ấy sẽ ở bên tôi, rồi thậm chí chỉ cần ông
nghĩ về tôi dù cách xa nhau đến hàng trăm cây số. “Nhưng cuộc sống là thế!” Tôi
thường lặp lại điều ấy để có thêm can đảm. Có một sự thật rằng: vì yêu thương,
cha mẹ là những người học chờ đợi những đứa trẻ của mình khôn lớn trưởng thành.
Còn tôi, vì yêu thương, tôi chờ đợi cha tôi trở về.
Đối
với những người như chúng tôi, hy vọng là điều cần phải có.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cảm thấy lời mà Chúa dành cho những phụ nữ thành Giêrusalem là lời
nhắc nhở cho mỗi người chúng con. Lời ấy mời gọi chúng con hoán cải, đi từ thứ
tôn giáo cảm xúc để đi đến một đức tin bám rễ sâu trong Lời của Chúa. Chúng con
cầu nguyện cho những ai bị buộc phải mang những gánh nặng vì xấu hổ, phải mang
lấy những đau khổ vì bị bỏ rơi, phải mang lấy những trống rỗng vì thiếu vắng
tình thân. Và với mỗi người chúng con, xin đừng để tội lỗi của những người cha
đổ xuống trên con cái của họ.
Chúng
ta cùng cầu nguyện:
Lạy Chúa là Cha
nhân hậu, Cha không bỏ rơi con cái Cha trong những thử thách gian nan của cuộc
đời, xin ban cho chúng con ân sủng để có thể nghỉ yên trong tình yêu của Cha và
luôn tận hưởng sự an ủi vì có Cha ở cùng. Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa
chúng con. Amen
----
Chặng thứ IX:
Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba
(Suy niệm của một
tù nhân)
Bài
trích sách Ai-ca (Ac 3, 27-32)
Cũng là một điều
hay cho người nào phải mang ách từ khi còn trẻ. Khi chính Chúa bắt nó phải
mang, nó hãy cứ ngồi im lặng một mình, cứ đặt miệng nó trong bụi đất may
ra còn chút hy vọng nào chăng – nó cứ đưa má cho kẻ tát, chuốc lấy cho
mình đầy nỗi nhuốc nhơ. Vì quả thật, Đức Chúa chẳng bỏ rơi mãi mãi: có làm khổ,
Người cũng xót thương, vì Người vốn từ bi cao cả.
Ngã
xuống đất chưa khi nào là điều dễ chịu: ngã hết lần này đến lần khác, chẳng
những không đẹp đẽ chút nào, mà còn trở thành điều khiến người ta bàn tán và
lên án, như thể người ấy không còn có thể đứng lên được nữa. Là nam nhi, khi bị
gục ngã dù quá nhiều lần, tôi cũng đứng lên bấy nhiêu lần. Trong tù, tôi thường
nghĩ đến việc một đứa trẻ phải ngã xuống đất rất nhiều lần trước khi biết đi:
tôi tin rằng chúng ta đều trải qua những điều ấy, và khi ta ngã cũng là lúc ta
lớn khôn. Khi còn nhỏ, tôi sống trong gia đình như sống trong một nhà tù: tôi
đã sống trong những thống khổ vì bị đánh đập, xen lẫn nơi tôi là nỗi u uất của
một người lớn và cái vô tư của một đứa trẻ. Trong những năm tháng ấy, tôi nhớ
đến chị Gabriella, hình ảnh duy nhất khiến tôi thấy chút an ủi: chị là người
duy nhất thấy được những điều tốt nhất nơi những điều tồi tệ nhất của tôi. Như
Phêrô, tôi đã đi tìm và tôi đã tìm thấy hàng ngàn lời bào chữa cho những sai
lầm của mình: và một điều kỳ lạ là một chút sự thiện vẫn còn lại đâu đó trong
tôi.
Lúc
trong tù, tôi đã trở thành ông ngoại. Nếu một ngày kia tôi có thể nói với cháu
mình, tôi sẽ không kể về những điều xấu xa tôi đã phạm, nhưng chỉ nói về những
điều thiện mà tôi đã tìm thấy. Tôi sẽ kể cho con bé nghe ai đã giúp tôi đứng
dậy, ai đã mang lòng thương xót của Thiên Chúa đến với tôi, và những điều ấy
xảy ra khi nào. Trong tù, điều tuyệt vọng thực sự chính là cảm thấy cuộc đời
mình sống không còn ý nghĩa gì nữa: đó chính là điều đau khổ nhất, điều khiến
người ta trở nên người cô đơn hơn tất cả những ai cô đơn trên thế giới này.
Đúng là cuộc đời tôi đã trải qua hàng ngàn những vỡ vụn, nhưng điều tuyệt vời
là những mảnh vụn ấy vẫn có thể được ráp nối lại. Đó chẳng phải là điều dễ
dàng, nhưng đó là điều duy nhất vẫn còn ý nghĩa ở đây.
Lạy Chúa Giêsu,
khi Chúa ngã xuống đất lần thứ ba, mọi người nghĩ rằng ‘mọi chuyện thế là kết
thúc,’ nhưng một lần nữa, Chúa lại đứng lên. Cùng với Chúa, chúng con xin tín
thác cuộc đời của chúng con nơi đôi tay của Chúa Cha, và trao phó nơi Người tất
cả những ai đang bị giam hãm trong những vực thẳm sai lầm của mình, để họ có
sức mạnh đứng dậy và can đảm để chính mình được giúp đỡ.
Chúng
ta cùng cầu nguyện:
Lạy Chúa là thành
lũy của những ai hy vọng nơi Chúa, Đấng ban cho những ai bước theo lời dạy bảo
của Chúa được sống trong bình an, xin nâng đỡ những bước chân đầy sợ hãi của
chúng con, xin nâng chúng con dậy khỏi những sa ngã của sự bất tín bất trung,
xin đổ dầu an ủi và rượu hy vọng trên những vết thương của chúng con. Chúng con
cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ X: Chúa
Giêsu bị lột áo
(Suy niệm của một
nhân viên giáo dục trong trại tù)
Tin
Mừng theo thánh Gioan (Ga 19,23-24)
Đóng đinh
Đức Giêsu vào thập giá xong, lính tráng lấy áo xống của Người chia
làm bốn phần, mỗi người một phần; họ lấy cả chiếc áo dài nữa. Nhưng chiếc áo
dài này không có đường khâu, dệt liền từ trên xuống dưới. Vậy họ nói với
nhau: “Đừng xé áo ra, cứ bắt thăm xem ai được.” Thế là ứng nghiệm lời Kinh
Thánh: Áo xống tôi, chúng đem chia chác, cả áo dài, cũng bắt thăm luôn. Đó
là những điều lính tráng đã làm.
Là
một nhân viên giáo dục trong trại, tôi thấy một khi bước vào tù, người ta bị
tước bỏ mọi sự: người ấy bị tước hết nhân phẩm vì những lỗi lầm mình đã phạm,
mất lòng tự trọng cũng như sự tôn trọng của người khác. Mỗi ngày, tôi thấy sự
tự chủ của người ấy mất dần sau những song sắt: người ấy cần đến tôi, cũng là
để nhờ viết một bức thư. Những thụ tạo bị giam giữ ấy được trao phó cho tôi:
những con người bất lực, tức giận trong sự mong manh của mình, và cũng thường
bị tước đi những gì cần thiết để hiểu những tội ác mình đã phạm. Nhưng nhiều
khi, họ giống như những em bé mới sinh, vẫn còn có thể được định hình lại. Tôi
nhận thấy rằng cuộc sống của họ có thể bắt đầu lại theo một hướng khác, dứt
khoát quay lưng lại với cái ác.
Nhưng
sức mạnh của tôi đang yếu dần từng ngày. Là một cái phễu của những giận dữ, sầu
buồn và cay đắng thì rốt cục cũng sẽ bị bào mòn tất cả, ngay cả những người đã
có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi chọn công việc này sau khi mẹ của tôi bị giết hại
trong một tai nạn do một cậu bé trong cơn thèm ma túy gây ra: Tôi quyết định
ngay lập tức đáp trả điều ác đó bằng điều lành. Dù yêu công việc này, nhưng
nhiều khi tôi cũng phải chiến đấu để tìm thấy sức mạnh giúp mình tiến bước.
Trong công việc phục vụ tế nhị này, chúng tôi cần phải luôn cảm thấy rằng mình
không bị bỏ rơi, để có thể nâng đỡ rất nhiều anh chị em được giao phó cho chúng
tôi và đang có nguy cơ chìm xuống mỗi ngày.
Lạy Chúa Giêsu,
khi chiêm ngắm Chúa bị lột áo ra hết, chúng con cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng.
Khi đối diện với sự thật trần trụi, chúng con bắt đầu trốn chạy. Chúng con ẩn
mình sau những chiếc mặt nạ đáng kính và thêu dệt cho mình những bộ quần áo dối
trá, thường làm bằng miếng cơm manh áo của người nghèo, nhưng lại bị tước đoạt
chỉ vì sự thèm khát tiền bạc và quyền lực của chúng con. Xin Chúa Cha thương
xót chúng con, và nhẫn nại giúp chúng con trở nên những người sống bình dị hơn,
trong sáng hơn, và chân thật hơn, để chúng con có thể từ bỏ mọi thứ vũ khí của
sự giả hình.
Chúng
ta cùng cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin
giải thoát chúng ta bằng sự thật của Chúa, xin chiếu soi ánh sáng của Chúa trên
chúng con để chúng con phản chiếu vinh quang của Chúa trong thế giới này. Chúng
con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ XI:
Chúa Giêsu chịu đóng đinh vào thập giá
(Suy niệm của một
linh mục bị kết án và sau đó được tuyên bố vô tội)
Tin
mừng theo thánh Luca (Lc 23, 33-43)
Khi đến nơi gọi
là “Đồi Sọ”, họ đóng đinh Người vào thập giá, cùng lúc với hai tên gian phi,
một tên bên phải, một tên bên trái. Bấy giờ Đức Giê-su cầu nguyện
rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” Rồi họ lấy áo
của Người chia ra mà bắt thăm. Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì
buông lời cười nhạo: “Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn
là Đấng Ki-tô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!” Lính tráng cũng
chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống và nói: “Nếu ông là
vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi!” Phía trên đầu Người, có bản án
viết: “Đây là vua người Do-thái.” Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập
giá cũng nhục mạ Người: “Ông không phải là Đấng Ki-tô sao? Hãy tự cứu
mình đi, và cứu cả chúng tôi với!” Nhưng tên kia mắng nó: “Mày đang chịu chung
một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu
như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều
gì trái!” Rồi anh ta thưa với Đức Giê-su: “Ông Giê-su ơi,
khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!” Và Người nói với anh
ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”
Chúa
Kitô bị đóng đinh vào Thánh giá. Trong đời linh mục của mình, tôi đã nhiều lần
suy niệm đoạn Tin Mừng này. Rồi một ngày kia, người ta đặt tôi lên thánh giá,
tôi cảm thấy tất cả sức nặng của cây gỗ ấy: lời buộc tội là những từ ngữ cứng
như đinh, đường lên dốc thì cheo leo, nỗi đau đớn thì thấm vào từng làn da thớ
thịt. Khoảnh khắc đen tối nhất là khi tôi nhìn thấy tên mình bị treo bên ngoài
phòng xử án: lúc ấy, tôi hiểu rằng mình buộc phải chứng minh sự vô tội của
mình, rằng tôi không phải là thủ phạm. Tôi bị treo trên cây thập giá ấy ròng rã
suốt mười năm: đó là đường thập giá của tôi với những tập tài liệu, những hoài
nghi, những cáo buộc và lăng mạ. Mỗi lần đứng trước các tòa án, tôi thường tìm
Đấng bị treo trên Thánh giá: tôi nhìn chằm chằm vào đó khi những người làm luật
điều tra câu chuyện của tôi.
Lần
kia, sự xấu hổ đã khiến tôi nghĩ rằng tốt nhất là kết thúc điều này. Nhưng rồi
tôi quyết định: mình vẫn là linh mục như mình vẫn luôn là như thế. Tôi chưa bao
giờ nghĩ đến việc cắt ngắn cây thánh giá, ngay cả khi luật pháp cho phép tôi
làm điều ấy. Tôi đã chọn nếm trải những phán xét thông thường: tôi nợ chính
mình, nợ những chàng trai mà tôi đã huấn luyện nhiều năm trong chủng viện và nợ
gia đình của họ. Khi leo lên đồi Calve của chính mình, tôi đã thấy tất cả những
con người ấy: họ trở thành những bạn đồng hành của tôi, họ chịu đựng sức nặng
của cây thánh giá với tôi, họ giúp lau khô những giọt nước mắt của tôi. Cùng
với tôi, nhiều người trong số họ đã cầu nguyện cho cậu bé đã buộc tội tôi:
chúng tôi sẽ không bao giờ ngưng làm điều ấy. Ngày tôi được tuyên trắng án với
công thức đầy đủ, tôi khám phá ra rằng tôi hạnh phúc hơn so với mười năm trước:
tôi đã cảm nhận rõ ràng hành động của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Bị treo
trên thập giá, chức tư tế thừa tác của tôi đã được chiếu tỏ.
Lạy Chúa Giêsu,
tình Chúa yêu chúng con đến nỗi khiến Chúa bị treo trên Thánh Giá. Chúa đang
hấp hối, nhưng Chúa không mỏi mệt tha thứ và trao ban sự sống. Chúng con xin
trao vào tay Cha những người con vô tội của Cha đã phải chịu những án phạt bất
công trong suốt dòng lịch sử. Ước gì Lời Chúa vang vọng trong con tim của họ:
“hôm nay, anh sẽ ở với tôi trên Thiên Đàng.”
Chúng
ta cùng cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa là
nguồn mạch thương xót và tha thứ, xin Chúa tỏ mình giữa những đau khổ của nhân
loại, xin soi sáng chúng con bằng ân sủng tuôn tràn từ vết thương của Đấng đã
bị đóng đinh và xin cho chúng con kiên trì trong đức tin giữa những đêm tối của
thử thách. Chúng con cầu xin nhờ Chúa Kitô Chúa chúng con. Amen
----
Chặng thứ
XII: Chúa Giêsu chết trên Thánh Giá
(Suy niệm của một
nhân viên giám sát nhà tù)
Tin
mừng theo thánh Luca (Lc 23, 44-46).
Bấy giờ đã gần
tới giờ thứ sáu, thế mà bóng tối bao phủ khắp mặt đất, mãi đến giờ thứ chín.
Mặt trời ngưng chiếu sáng. Bức màn trướng trong Đền Thờ bị xé ngay chính giữa.
Đức Giêsu kêu lớn tiếng : “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha.”
Nói xong, Người tắt thở.
Là
một nhân viên giám sát nhà tù, tôi không thể đóng đinh một người, bất kỳ người
nào, vào bản án của họ: như thế là kết án họ thêm một lần nữa. Họ phải đền trả
cho tội ác họ đã gây ra: nếu không làm thế thì có nghĩa là coi nhẹ tội ác của
họ và biện minh cho những hành động không thể khoan dung mà họ đã gây ra khiến
người khác phải đau khổ cả về thể xác và đạo đức.
Tuy
nhiên, công lý thực sự chỉ có thể đạt được nhờ lòng thương xót, không đóng đinh
vĩnh viễn một con người vào thập giá, nhưng trở thành một sự hướng dẫn để giúp
người ấy đứng dậy, dạy cho họ biết nắm lấy điều lành, là thứ không bao giờ hoàn
toàn tắt nơi trái tim họ mặc cho điều ác họ đã phạm. Chỉ khi tìm lại nhân tính
của mình, người bị kết án mới có thể nhận ra mình nơi người khác, nơi nạn nhân
mà họ đã gây ra đau khổ. Hành trình tái sinh này có thể quanh co và có nguy cơ
ngã lại vào điều ác vẫn luôn rình chờ; không có con đường nào khác để họ xây
dựng lại một lịch sử cá nhân và cộng đồng.
Sự
cứng rắn của bản án đặt hy vọng của một người vào thử thách khó khăn: giúp họ
suy ngẫm và tự hỏi liệu những lý do cho hành động của họ có thể trở thành một
cơ hội để nhìn lại bản thân từ một góc nhìn khác chăng. Tuy nhiên, để làm điều
này, họ cần phải học nhận ra con người ẩn đằng sau tội lỗi mà mình gây ra.
Trong quá trình này, đôi khi thoáng thấy một chân trời có thể gieo hy vọng cho
người bị kết án, và một khi bản án đã được thi hành, họ trở lại xã hội và hy
vọng rằng họ sẽ được mọi người chào đón trở lại sau một thời gian bị khước từ.
Bởi
vì, kể cả những người bị kết án, tất cả đều là con cái của cùng nhân loại.
Lạy Chúa Giêsu,
Ngài đã chết vì một bản án bại hoại, được tuyên bố bởi các thẩm phán bất công và
bị kinh tởm bởi sức mạnh không thể chối bỏ của Chân lý. Chúng con xin phó dâng
các quan toà, thẩm phán và luật sư cho Chúa Cha, để họ được chính trực khi thực
thi việc phục vụ của họ vì dân vì nước, đặc biệt vì những người đau khổ trong
hoàn cảnh túng nghèo.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
là vua của công lý và hòa bình, Ngài đã nghe tiếng kêu của Con Chúa nơi tiếng
kêu của toàn thể nhân loại. Xin dạy chúng con đừng định danh một người bằng tội
lỗi họ đã phạm và giúp chúng con nhìn thấy nơi mỗi người ngọn lửa sống động của
Thánh Thần. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ XIII:
Đức Giêsu được hạ xác xuống
(Suy niệm của một
thầy tình nguyện viên)
Tin
Mừng theo thánh Luca (Lc 23, 50-53)
Khi ấy có một
người tên là Giô-xếp, thành viên của Thượng Hội Đồng, một người lương thiện,
công chính. Ông đã không tán thành quyết định và hành động của Thượng Hội Đồng.
Ông là người thành A-ri-ma-thê, một thành của người Do-thái, và cũng là người
vẫn mong chờ Nước Thiên Chúa. Ông đến gặp tổng trấn Phi-la-tô để xin thi hài
Đức Giê-su. Ông hạ xác Người xuống, lấy tấm vải gai mà liệm, rồi đặt Người vào
ngôi mộ đục sẵn trong núi đá, nơi chưa chôn cất ai bao giờ.
Những
người tù luôn là những thầy dạy của tôi. Trong sáu năm, tôi đã đến các nhà tù
với tư cách là một tu sĩ tình nguyện và tôi luôn tạ ơn về ngày đầu tiên, lúc
tôi gặp thế giới khuất này. Nhìn vào khuôn mặt họ, tôi nhận ra một cách rõ ràng
rằng nếu tôi ở vị trí của họ, cuộc sống của tôi có thể đã đi theo một hướng
khác. Kitô hữu chúng ta thường rơi vào ảo tưởng nghĩ rằng chúng ta tốt hơn
những người khác, như thể sự quan tâm của chúng ta đối với người nghèo cho phép
chúng ta đứng lên làm thẩm phán trên người khác, lên án họ bao nhiêu lần chúng
ta muốn mà không một lời kháng cáo nào.
Trong
cuộc đời của Ngài, Chúa Kitô đã chọn và muốn ở cùng với những người rốt cùng:
Ngài đi đến những vùng biên bị lãng quên của thế giới, nơi những kẻ trộm, người
phong cùi, những cô gái điếm, những kẻ tội đồ. Ngài đã muốn chia sẻ nỗi khốn
cùng, cô đơn và bất an. Tôi luôn nghĩ rằng đây thật đúng nghĩa với những lời
của Ngài: “Ta ngồi tù, các ngươi đã
đến viếng thăm” (Mt 25,36).
Khi
bước qua từ nhà tù này đến nhà tù khác, tôi nhìn thấy cái chết ở đó. Nhà tù
tiếp tục chôn những người đang sống: những câu chuyện đời họ chẳng ai muốn
nghe. Đức Kitô mỗi lần lặp lại với tôi: “Hãy tiếp tục, đừng dừng lại. Hãy nắm
lấy họ bằng đôi tay của con.” Tôi không thể không nghe Ngài nói: ngay cả nơi
những người tồi tệ nhất cũng luôn có Ngài ở đó, chỉ có điều ký ức về Ngài bị
che mờ. Tôi chỉ cần dừng lại sự tất bật của mình, dừng lại trong thinh lặng
trước những khuôn mặt bị sự ác tàn phá và lắng nghe họ với lòng thương xót. Đây
là cách duy nhất tôi biết để đón nhận họ, và tránh đi ánh mắt nhìn vào những
lỗi lầm mà họ đã gây ra. Chỉ bằng cách này, người ta mới có thể tin cậy và tìm
lại sức mạnh để phó mình cho sự tốt lành của Thiên Chúa, và nhận ra mình theo
một cách khác.
Lạy Chúa Giêsu,
thân thể Chúa bị biến dạng bởi quá nhiều tội ác, giờ đây được quấn vải và trao
lại cho lòng đất: đây là sự tạo thành mới. Chúng con dâng Giáo hội vào tay Chúa
Cha, một Giáo hội được sinh ra từ cạnh sườn bị đâm thâu của Chúa, để Giáo hội
không bao giờ đầu hàng trước thất bại và vẻ bề ngoài, nhưng tiếp tục đi ra loan
tin vui cứu rỗi cho tất cả mọi người.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Thiên Chúa,
là khởi nguyên và cùng đích của mọi sự, nhờ sự Vượt Qua của Đức Kitô, Ngài đã
cứu toàn thể nhân loại, xin cho chúng con sự khôn ngoan của Thập giá để có thể
trao mình cho ý Chúa, với một tâm hồn tươi vui và biết ơn. Chúng con cầu xin
nhờ Đức Kitô Chúa chúng con. Amen.
----
Chặng thứ
XIV: Đức Giêsu được chôn táng trong mộ
(Suy niệm của một
sĩ quan cảnh sát nhà tù)
Tin
Mừng theo thánh Luca (Lc 23,54-56).
Hôm ấy là áp lễ,
và ngày sa-bát bắt đầu ló rạng. Cùng đi với ông Giô-xếp, có những người phụ nữ
đã theo Đức Giê-su từ Ga-li-lê. Các bà để ý nhìn ngôi mộ và xem xác Người được
đặt như thế nào. Rồi các bà về nhà, chuẩn bị dầu và thuốc thơm. Nhưng ngày
sa-bát, các bà nghỉ lễ như Luật truyền.
Trong
sứ mạng của một Cảnh sát nhà tù, mỗi ngày tôi đụng chạm đến nỗi đau của những
người sống cảnh tù tội. Thật không dễ đối diện với người bị sự dữ điều khiển và
đã gây ra đau khổ tột cùng cho tha nhân, ngang qua đó làm cho đời sống của họ
thêm khó khăn. Trong nhà tù, sự vô tâm gây ra những tổn thương sâu xa cho những
ai đã phạm tội và đang phải trả cái giá của công lý. Một đồng nghiệp, và là
thầy của tôi, thường nói rằng: “Nhà tù sẽ biến đổi anh: một người tốt lành có
thể trở nên cộc cằn; một người xấu có thể trở nên lương thiện”. Kết quả phụ
thuộc vào tôi và “cắn răng chịu đựng” là điều thiết yếu để đạt đến mục tiêu
công việc của tôi, là mở ra một cơ hội nữa cho những ai nghiêng chiều về sự dữ.
Để làm được điều này, tôi không thể giới hạn mình vào việc đóng và mở cửa nhà
tù mà không cảm thấy nỗi đau của kiếp người.
Trân
trọng những khoảnh khắc đời người, tình liên đới tha nhân có thể dần dần nảy
sinh ngay cả trong thế giới đau khổ này. Tất cả có thể được thể hiện ngang qua
những cử chỉ, mối quan tâm và ngôn từ có khả năng biến đổi, ngay cả khi chúng
được cất lên cách lặng lẽ. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi thi hành sứ mạng này
ngang qua việc khoác lên mình bộ đồng phục mà tôi luôn tự hào. Tôi cảm nhận
được sự đau khổ và tuyện vọng, vì tôi đã có kinh nghiệm ấy từ thuở nhỏ. Ước
mong nhỏ bé của tôi là trở thành điểm quy chiếu cho những ai tôi gặp gỡ ngang
qua song sắt nhà tù. Tôi nỗ lực hết mình để bảo vệ niềm hy vọng của những người
đã đánh mất chính mình, lo sợ về một ngày họ được ra ngoài và có nguy cơ bị xã
hội từ chối thêm một lần nữa.
Trong
nhà tù, tôi thường nhắc nhớ họ, với Thiên Chúa, không có tội lỗi nào là không
thể được tha.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa được trao vào tay con người thêm một lần nữa, nhưng lần này là trong bàn
tay yêu thương của ông Giuse Arimatea và của những phụ nữ đạo đức từ Galilea,
những người hiểu rằng thân thể Ngài quý trọng biết bao. Những đôi tay này đại
diện cho bàn tay của tất cả những ai phục vụ Ngài không biết mệt mỏi và hiện
thực hoá tình yêu nhân loại. Và chính tình yêu này làm cho chúng con hy vọng về
một thế giới tốt đẹp hơn, chỉ cần con người sẵn lòng buông mình cho ân sủng của
Ngài. Trong lời cầu nguyện, chúng con tín thác nơi Chúa Cha, cách đặc biệt, tất
cả cảnh sát nhà tù và những ai cộng tác vào các công việc khác nhau trong sứ
mạng ấy.
Chúng
ta cùng cầu nguyện
Lạy Chúa là ánh
sáng vĩnh cửu và hừng đông không bao giờ tàn, xin đổ đầy ân sủng Ngài trên
những ai đang dấn thân làm vinh danh Ngài và phục vụ những người đau khổ nơi vô
số những đau khổ của kiếp người. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa
chúng con. Amen.
Nguồn: Vatican News Tiếng Việt