LỄ DÂNG
CHÚA GIÊSU TRONG ĐỀN THÁNH
NGÀY THẾ
GIỚI ĐỜI SỐNG THÁNH HIẾN LẦN THỨ 26 (02.02.2022)
TRUNG TÂM CỦA MỌI THỨ LÀ CHÚA KITÔ
« Ôm
lấy Chúa Giêsu là điều cốt yếu, là chính trọng tâm của đức tin. Đôi khi chúng
ta có nguy cơ mất phương hướng, bị cuốn vào hàng ngàn thứ khác nhau, ám ảnh về
những vấn đề nhỏ nhặt hoặc lao vào các dự án mới, thế nhưng trung tâm của mọi
thứ là Chúa Kitô, đón nhận Người là Chúa của cuộc đời chúng ta. » Đức
Phanxicô nhắc nhở cho những người sống đời thánh hiến như thế trong bài giảng
thánh lễ Dâng Chúa Giêsu vào Đền Thánh, ngày 2/2/2022, cũng là Ngày Thế giới Đời
sống Thánh hiến lần thứ 26.
Quả thế, dựa
vào đoạn Tin Mừng, Đức Thánh Cha xoay quanh ba câu hỏi « Điều gì thúc đẩy
chúng ta ? », « mắt chúng ta nhìn thấy gì? », và
« chúng ta ẵm gì trong vòng tay của mình?», qua đó ngài đặc biệt mời
gọi có một « cái nhìn đổi mới » về đời sống thánh hiến, bằng
cách mở rộng vòng tay cho Chúa Kitô.
Đức Thánh
Cha cũng cảnh giác : « Đôi khi chúng ta có nguy cơ nhìn thấy sự
thánh hiến của chúng ta về mặt kết quả, mục tiêu và thành công : chúng ta
tìm kiếm sự ảnh hưởng, sự nổi trội, số lượng. Đây là một cám dỗ. Trái lại, Chúa
Thánh Thần không yêu cầu những điều này. Ngài muốn chúng ta vun trồng sự trung
tín hằng ngày và chú ý đến những điều bé nhỏ được giao phó cho chúng ta chăm
sóc. »
Đối với
ngài, « khi vòng tay của một người nam hay người nữ thánh hiến không ôm
lấy Chúa Giêsu, thì họ ôm lấy một khoảng chân không mà họ cố gắng lấp đầy bằng
những thứ khác, nhưng nó vẫn là chân không. » Vì thế, cần « ẵm
Chúa Giêsu trong vòng tay chúng ta », vì đó « là dấu hiệu, là
hành trình, là công thức đổi mới. »
Đức Thánh
Cha cũng nhắc lại nguy cơ của sự cứng nhắc: “Tôi đã nói đi nói lại điều này:
ngày nay cám dỗ quay trở lại, vì sự an toàn, vì sợ hãi, để bảo vệ đức tin hay đặc
sủng của đấng sáng lập…là một cám dỗ. Cám dỗ quay trở lại và bảo vệ “các truyền
thống” cách cứng nhắc. Chúng ta hãy ghi nhớ điều này: cứng nhắc là một điều xấu
xa, và bên dưới mọi hành vi cứng nhắc đều có những vấn đề nghiêm trọng.” Và
ngài kêu gọi: “Chúng ta hãy mở mắt ra: Chúa Thánh Thần đang mời gọi chúng ta
giữa những khủng hoảng của chúng ta – và những cuộc khủng hoảng có đó -, số lượng
ngày càng giảm của chúng ta – “Thưa Cha, không có ơn gọi nào, bây giờ chúng con
sẽ đi đến một hòn đảo nào đó ở Inđônêsia để xem liệu có thể tìm được một ơn gọi
không” – và những sức lực đang giảm dần của chúng ta, để canh tân đời sống và cộng
đoàn của chúng ta”.
Dưới đây
là bài giảng của Đức Thánh Cha:
Hai người
cao tuổi, ông Simêon và bà Anna, đang chờ đợi trong Đền Thờ sự ứng nghiệm của lời
hứa mà Thiên Chúa đã hứa với dân Ngài : sự xuất hiện của Đấng Thiên Sai.
Tuy nhiên, sự chờ đợi của họ không phải là sự mong đợi thụ động, nó tràn đầy
chuyển động. Chúng ta hãy nhìn vào những gì ông Simêon làm. Trước tiên, ông
được thúc đẩy bởi Chúa Thánh Thần ; rồi ông nhìn thấy ơn
cứu độ nơi Hài Nhi Giêsu và cuối cùng ông ẵm lấy Hài Nhi trên
tay (x. Lc 2, 26-28). Chúng ta chỉ xem xét ba hành động này và suy nghĩ về một
số vấn đề quan trọng đối với chúng ta và cách riêng đối với đời sống thánh hiến.
Trước tiên, điều gì thúc đẩy chúng ta ? Ông Simêon lên Đền Thờ, « được Thánh Thần thúc đẩy » (c.27). Chúa Thánh Thần là nhân vật chính trong cảnh này. Ngài làm cho tâm hồn của ông Simêon bừng cháy lòng khao khát đối với Thiên Chúa. Ngài giữ niềm mong đợi sống động nơi tâm hồn ông : Ngài thúc giục ông lên Đền Thờ và làm cho mắt ông nhận ra Đấng Thiên Sai, ngay cả nơi hình hài một em bé nghèo khó. Đó là những gì Chúa Thánh Thần làm : Ngài làm cho chúng ta có thể phân định sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa không phải nơi những điều vĩ đại, ở những biểu hiện bề ngoài hay những biểu lộ sức mạnh, nhưng trong sự nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Hãy nghĩ về thập giá. Ở đó, chúng ta cũng nhận thấy sự bé nhỏ và dễ bị tổn thương, nhưng còn điều gì đó rực rỡ : quyền năng của Thiên Chúa. Những từ « được Thánh Thần thúc đẩy » nhắc nhở chúng ta về những gì mà thần học tu đức gọi là « những chuyển động của Thánh Thần » : những chuyển động đó của linh hồn mà chúng ta nhận ra bên trong mình và được mời gọi để kiểm nghiệm, để phân định chúng có đến từ Chúa Thánh Thần hay không. Hãy chú ý đến những chuyển động nội tâm của Chúa Thánh Thần.
Chúng ta
cũng có thể hỏi, ai thúc đẩy chúng ta nhất ? Đó là Chúa
Thánh Thần, hay tinh thần của thế gian này ? Đây là một câu hỏi mà mọi người,
cách riêng những người thánh hiến, cần phải hỏi. Chúa Thánh Thần thúc đẩy chúng
ta nhìn thấy Thiên Chúa nơi sự bé nhỏ và dễ bị tổn thương của một em bé, nhưng
đôi khi chúng ta có nguy cơ nhìn thấy sự thánh hiến của chúng ta về mặt kết quả,
mục tiêu và thành công : chúng ta tìm kiếm sự ảnh hưởng, sự nổi trội, số
lượng. Đây là một cám dỗ. Trái lại, Chúa Thánh Thần không yêu cầu những điều
này. Ngài muốn chúng ta vun trồng sự trung tín hằng ngày và chú ý đến những điều
bé nhỏ được giao phó cho chúng ta chăm sóc. Thật cảm động biết bao lòng trung
tín được Ông Simêon và bà Anna thể hiện! Mỗi ngày họ lên Đền Thờ, mỗi ngày họ vẫn
tỉnh thức và cầu nguyện, cho dù thời gian trôi qua và dường như không có gì xảy
ra. Họ sống cuộc đời mình trong sự trông đợi, không nản lòng hay phàn nàn, kiên
trì trong sự trung tín và nuôi dưỡng ngọn lửa hy vọng mà Chúa Thánh Thần đã
nhen nhóm trong tâm hồn họ.
Thưa anh chị em, chúng ta có thể hỏi, điều gì thúc đẩy ngày sống của chúng ta? Đâu là tình yêu khiến chúng ta tiếp tục bước đi? Có phải đó là Chúa Thánh Thần, hay niềm đam mê trong chốc lát, hay điều gì khác? Chúng ta “chuyển động” như thế nào trong Giáo hội và trong xã hội? Đôi khi, ngay cả đằng sau vẻ bề ngoài của những công việc tốt lành, người ta vẫn có thể che giấu bệnh tự yêu bản thân, hay nhu cầu nổi bật lên. Trong những trường hợp khác, ngay cả khi chúng ta làm nhiều việc, các cộng đoàn tôn giáo của chúng ta có thể bị thúc đẩy bởi sự lặp đi lặp lại máy móc – hành động theo thói quen, chỉ để bận rộn – hơn là sự cởi mở nhiệt thành cho Chúa Thánh Thần. Hôm nay, tất cả chúng ta sẽ làm cho thật tốt để xem xét các động cơ bên trong và phân định những chuyển động thiêng liêng của chúng ta, để từ đó việc canh tân đời sống thánh hiến có thể diễn ra trước hết.
Câu hỏi thứ
hai: mắt chúng ta nhìn thấy gì? Ông Simêon, được Thánh Thần thúc đẩy,
đã nhìn thấy và nhận ra Chúa Kitô. Và ông cầu nguyện rằng: “Chính mắt con đã thấy
ơn cứu độ của Chúa” (c.30). Đây là một phép lạ to lớn của đức tin: nó mở mắt,
biến đổi cái nhìn, thay đổi viễn cảnh. Như chúng ta biết từ nhiều cuộc gặp gỡ của
Chúa Giêsu trong Tin Mừng, đức tin được nảy sinh từ cái nhìn trắc ẩn của Thiên
Chúa đối với chúng ta, làm mềm đi sự cứng lòng của chúng ta, chữa lành các vết
thương của chúng ta và ban cho chúng ta đôi mắt mới để nhìn bản thân và thế giới
của chúng ta. Những cách mới để nhìn bản thân, người khác và tất cả những hoàn
cảnh mà chúng ta kinh qua, ngay cả những hoàn cảnh đau thương nhất. Cái nhìn
này không ngây thơ nhưng là khôn ngoan. Một cái nhìn ngây thơ sẽ trốn chạy thực
tại và khước từ nhìn nhận các vấn đề. Tuy nhiên, một cái nhìn khôn ngoan có thể
“nhìn bên trong” và “nhìn xa hơn”. Đó là một cái nhìn không dừng lại ở vẻ bên
ngoài, nhưng có thể đi vào chính những vết nứt của sự yếu đuối và thất bại của
chúng ta, để phân định sự hiện diện của Thiên Chúa ngay cả ở đó.
Đôi mắt của cụ già Simêon, dù đã mờ đi theo năm tháng, nhưng vẫn nhìn thấy Chúa. Đôi mắt đó nhìn thấy ơn cứu độ. Còn chúng ta thì sao? Mỗi người chúng ta có thể hỏi: mắt chúng ta nhìn thấy gì? Đâu là cái nhìn của chúng ta về đời sống thánh hiến? Thế giới thường nhìn nó như là “một sự lãng phí”: “hãy nhìn con người trẻ trung đẹp đẽ đó trở thành một thầy dòng hay một nữ tu, thật là lãng phí! Nếu ít nữa thì họ cũng xấu…nhưng thật lãng phí”! Đó là cách chúng ta nghĩ. Có lẽ thế giới coi đây là di tích của quá khứ, một thứ vô dụng. Nhưng chúng ta, cộng đoàn Kitô hữu, nam nữ tu sĩ, chúng ta thấy gì? Mắt của chúng ta chỉ hướng vào bên trong, khao khát điều gì đó không còn tồn tại, hay chúng ta có khả năng có một cái nhìn xa trông rộng của đức tin, một cái nhìn cả bên trong và xa hơn? Có khôn ngoan để nhìn mọi thứ – đây là ân huệ của Chúa Thánh Thần – để nhìn mọi thứ thật tốt, để nhìn chúng theo đúng viễn cảnh, để nắm bắt thực tại. Tôi được soi sáng rất nhiều khi thấy những người nam và người nữ thánh hiến cao niên có đôi mắt sáng, tiếp tục mỉm cười và bằng cách này mang lại hy vọng cho người trẻ. Chúng ta hãy nghĩ về tất cả những lần chúng ta gặp những người như thế, và chúc tụng Thiên Chúa về điều này. Vì ánh mắt của họ tràn đầy hy vọng và rộng mở cho tương lai. Và có lẽ chúng ta sẽ làm thật tốt, trong những ngày này, để đi thăm các anh chị em tu sĩ lớn tuổi, để gặp họ, nói chuyến với họ, đặt những câu hỏi, để nghe những gì họ đang suy nghĩ. Tôi coi đây là một phương dược tốt.
Thưa anh
chị em, Chúa không bao giờ không ban cho chúng ta những dấu hiệu mời gọi chúng
ta trau dồi một cái nhìn mới mẻ về đời sống thánh hiến. Chúng
ta cần làm điều này, nhưng dưới ánh sáng của Chúa Thánh Thần và ngoan ngoãn trước
các chuyển động của Ngài. Chúng ta không thể giả vờ như không thấy những dấu hiệu
này và tiếp tục như thường lệ, làm cùng những điều cũ, trôi theo quán tính trở
lại với những hình thức của quá khứ, bị tê liệt bởi nỗi sợ thay đổi. Tôi đã nói
đi nói lại điều này: ngày nay cám dỗ quay trở lại, vì sự an toàn, vì sợ hãi, để
bảo vệ đức tin hay đặc sủng của đấng sáng lập…là một cám dỗ. Cám dỗ quay trở lại
và bảo vệ “các truyền thống” cách cứng nhắc. Chúng ta hãy ghi nhớ điều này: cứng
nhắc là một điều xấu xa, và bên dưới mọi hành vi cứng nhắc đều có những vấn đề
nghiêm trọng. Cả ông Simêon và bà Anna đều không cứng nhắc; không, họ tự do và
có niềm vui ca ngợi: Ông Simêon bằng cách ca ngợi Chúa và can đảm nói tiên tri
cho Mẹ của Hài Nhi. Anna, giống như một cụ bà tốt lành, tiếp tục nói: “Hãy nhìn
họ!” “Hãy nhìn điều này!” Bà nói với niềm vui, mắt bà đầy hy vọng. Không có
quán tính của quá khứ, không có sự cứng nhắc. Chúng ta hãy mở mắt ra: Chúa
Thánh Thần đang mời gọi chúng ta giữa những khủng hoảng của chúng ta – và những
cuộc khủng hoảng có đó -, số lượng ngày càng giảm của chúng ta – “Thưa Cha,
không có ơn gọi nào, bây giờ chúng con sẽ đi đến một hòn đảo nào đó ở Inđônêsia
để xem liệu có thể tìm được một ơn gọi không” – và những sức lực đang giảm dần
của chúng ta, để canh tân đời sống và cộng đoàn của chúng ta. Và chúng ta làm
điều này như thế nào? Ngài sẽ chỉ đường cho chúng ta. Chúng ta hãy mở rộng tâm
hồn, cách can đảm và không sợ hãi. Chúng ta hãy nhìn vào ông Simêon và bà Anna:
dù đã tiến tới theo năm tháng, nhưng họ không trải qua những tháng ngày để khóc
cho một quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng thay vào đó họ đón nhận tương lai
đang mở ra trước mắt mình. Thưa anh chị em, chúng ta đừng lãng phí hôm nay bằng
cách nhìn lại ngày hôm qua, hay mơ về một ngày mai sẽ không bao giờ đến; thay
vào đó, chúng ta hãy đặt mình thờ lạy trước mặt Chúa và cầu xin đôi mắt để nhìn
thấy sự tốt lành và để phân biệt đường lối của Thiên Chúa. Chúa sẽ ban chúng
cho chúng ta, nếu chúng ta xin Ngài. Bằng niềm vui, bằng sự can đảm, không sợ
hãi.
Cuối cùng,
câu hỏi thứ ba: chúng ta ẵm gì trong vòng tay của mình? Ông
Simêon đã ẵm Chúa Giêsu trên tay mình (x. c.28). Đó là một cảnh cảm động, đầy ý
nghĩa và độc nhất trong các Tin Mừng. Thiên Chúa cũng đã đặt Con của Ngài trong
vòng tay của chúng ta, bởi vì ôm lấy Chúa Giêsu là điều cốt yếu, là chính trọng
tâm của đức tin. Đôi khi chúng ta có nguy cơ mất phương hướng, bị cuốn vào hàng
ngàn thứ khác nhau, ám ảnh về những vấn đề nhỏ nhặt hoặc lao vào các dự án mới,
thế nhưng trung tâm của mọi thứ là Chúa Kitô, đón nhận Người là Chúa của cuộc đời
chúng ta.
Khi ông
Simêon ẵm Chúa trên tay mình, ông nói những lời chúc tụng, ngợi khen và ngạc
nhiên. Và chúng ta, sau nhiều năm trong đời sống thánh hiến, có phải chúng ta
đã đánh mất khả năng ngạc nhiên? Chúng ta vẫn có khả năng này không? Chúng ta
hãy tự xét mình về điều này, và nếu ai đó không tìm thấy nó, thì người đó hãy
xin ngạc nhiên, ngạc nhiên trước những kỳ công mà Thiên Chúa đang hành động
trong chúng ta, ẩn giấu, giống như những điều trong Đền Thờ, khi ông Simêon và
bà Anna gặp Chúa Giêsu. Nếu những người nam và người nữ thánh hiến thiếu những
lời chúc tụng Thiên Chúa và những người khác, nếu họ thiếu niềm vui, nếu lòng
nhiệt huyết của họ thất bại, nếu đời sống huynh đệ của họ chỉ là việc chán
phèo, nếu sự ngạc nhiên thiếu đi, thì đó không phải là lỗi của ai đó hay điều
gì khác. Lý do thực sự là vòng tay của chúng ta không còn ôm lấy Chúa Giêsu nữa.
Và khi vòng tay của một người nam hay người nữ thánh hiến không ôm lấy Chúa
Giêsu, thì họ ôm lấy một khoảng chân không mà họ cố gắng lấp đầy bằng những thứ
khác, nhưng nó vẫn là chân không.Ẵm Chúa Giêsu trong vòng tay chúng ta: đây là
dấu hiệu, là hành trình, là công thức đổi mới. Khi chúng ta không còn ẵm Chúa
Giêsu trong vòng tay mình, thì tâm hồn chúng ta sẽ là nạn nhân của sự cay đắng.
Thật buồn khi thấy các tu sĩ cay đắng: khép kín trong việc phàn nàn về những điều
không diễn ra như bộ máy đồng hồ. Họ luôn than phiền về điều gì đó: bề trên,
anh chị em của mình, cộng đoàn, thức ăn…Họ sống để than phiền về điều gì đó.
Nhưng chúng ta phải ôm lấy Chúa Giêsu trong sự thờ phượng và cầu xin đôi mắt có
khả năng nhìn thấy điều tốt lành và phân định đường lối của Thiên Chúa. Nếu
chúng ta đón nhận Chúa Kitô với đôi vòng tay rộng mở, thì chúng ta cũng sẽ đón
nhận người khác với sự tin tưởng và khiêm tốn. Khi đó xung đột sẽ không leo
thang, bất đồng sẽ không chia rẽ, và cám dỗ thống trị và xúc phạm phẩm giá của
người khác sẽ được vượt qua. Vì thế, chúng ta hãy mở rộng vòng tay cho Chúa
Kitô và cho tất cả anh chị em của chúng ta. Vì đó là nơi Chúa Giêsu ở.
Các bạn
thân mến, hôm nay, chúng ta hãy hân hoan làm mới lại sự thánh hiến của mình!
Chúng ta hãy tự hỏi điều gì đang “thúc đẩy” tâm hồn và hành động của chúng ta,
cái nhìn đổi mới nào chúng ta được mời gọi vun trồng, và trên hết, chúng ta hãy
ẵm lấy Chúa Giêsu trong vòng tay của mình. Cho dù đôi khi chúng ta cảm thấy mệt
mỏi và kiệt sức – điều này cũng xảy ra -, thì chúng ta hãy làm như ông Simêon
và bà Anna đã làm. Họ đã kiên nhẫn chờ đợi sự trung tín của Chúa và không để
mình bị cướp đi niềm vui gặp gỡ Người: điều này thật là đẹp! Chúng ta hãy đặt
Chúa trở lại trung tâm, và vui mừng tiến về phía trước. Amen.
Tý Linh
Chuyển ngữ từ: vatican.va
Nguồn: xuanbichvietnam.net