Lễ thánh Phêrô và Phaolô
Ngày 29.06.2021
TỰ DO VÌ ĐÃ ĐƯỢC GIẢI THOÁT
Vatican News (29.06.2021) – Vào lúc 9:30 sáng ngày 29.06.2021, tại đền thờ thánh Phêrô, Đức Thánh Cha đã chủ sự Thánh lễ kính trọng thể hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô và trao dây Pallium cho 34 tổng giám mục được bổ nhiệm trong một năm vừa qua. Sau đây là toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha.
Hai vị Tông Đồ vĩ đại của Tin Mừng và hai trụ cột
của Giáo hội: Thánh Phêrô và thánh Phaolô. Hôm nay chúng ta mừng kính các ngài.
Chúng ta hãy xem xét kỹ hơn hai vị nhân chứng đức tin tuyệt vời này. Trọng tâm
câu chuyện của các ngài không phải là năng khiếu và khả năng của chính các ngài
nhưng là cuộc gặp gỡ với Chúa Kitô, Đấng đã thay đổi cuộc đời các ngài. Các
ngài đã sống kinh nghiệm tình yêu chữa lành và giải thoát và vì thế các
ngài trở thành các tông đồ và các thừa tác viên giải phóng tha nhân.
Thánh Phêrô và thánh Phaolô được tự do vì các ngài được giải thoát. Chúng ta
hãy suy nghĩ về điểm mấu chốt này.
Thánh Phêrô, người ngư phủ ở Galilê, trên hết,
được giải thoát khỏi cảm giác bất xứng và cay đắng của thất bại nhờ tình yêu
thương vô điều kiện của Chúa Giêsu. Dù là một ngư phủ chuyên nghiệp, đã nhiều lần
giữa đêm đen, thánh nhân nếm trải mùi vị cay đắng của sự thất bại vì không đánh
bắt được gì (x. Lc 5, 5; Ga 21, 5) và trước những tấm lưới trống rỗng, ngài bị cám
dỗ buông mái chèo; dù mạnh mẽ và nóng nảy, ngài thường bị khuất phục trước nỗi
sợ hãi (x. Mt 14, 30); mặc dù là môn đệ nhiệt thành của Chúa, ngài vẫn tiếp tục
suy luận theo kiểu thế gian và không thể hiểu và chấp nhận ý nghĩa của Thập giá
Chúa Kitô (x. Mt 16,22); dù ngài nói sẵn sàng hiến mạng sống vì Chúa, nhưng chỉ
cần bị nghi ngờ là người của Chúa cũng đủ khiến ngài sợ hãi và chối bỏ Thầy (x.
Mc 14, 66-72).
Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã yêu thánh Phêrô một
cách nhưng không và đặt cược vào ngài. Chúa khuyến khích ngài đừng bỏ cuộc, hãy
thả lưới xuống biển lần nữa, bước đi trên mặt nước, can đảm nhìn vào sự yếu đuối
của mình, bước theo Chúa trên con đường Thập giá, hy sinh mạng sống vì anh em
mình, chăn dắt đoàn chiên của Người. Vì vậy, Chúa đã giải thoát ngài khỏi nỗi sợ
hãi, khỏi những tính toán chỉ dựa trên sự chắc chắn của con người, khỏi những
lo lắng của thế gian, ban cho ngài can đảm để mạo hiểm và niềm vui cảm nhận mình
là người chài lưới con người. Chúa kêu gọi chính ngài củng cố đức tin cho các
anh em (x. Lc 22,32). Người đã trao cho ngài – như chúng ta đã nghe trong Tin Mừng
– chìa khóa để mở những cánh cửa dẫn đến cuộc gặp gỡ với Chúa và quyền năng để
trói buộc và cởi mở: để ràng buộc anh chị em của mình với Chúa Kitô và tháo gỡ
những nút thắt và xiềng xích trong cuộc sống của họ. (x. Mt 16:19).
Tất cả những điều đó có thể xảy ra chỉ vì – như
chúng ta đã nghe trong bài đọc một – chính Phêrô đã được giải thoát. Xiềng xích
trói buộc ngài đã bị phá vỡ, và cũng như trong đêm dân Israel được giải thoát
khỏi ách nô lệ ở Ai Cập, ngài được lệnh phải vội vàng trỗi dậy, thắt lưng và xỏ
dép để ra đi. Sau đó, Chúa mở các cánh cửa trước mặt ngài (xem Cv 12:7-10).
Do đó, lịch sử của thánh Phêrô là lịch sử của giải thoát, bẻ gãy xiềng xích, ra khỏi ngục tù giam kín ngài, như lịch sử của dân Israel được giải phóng khỏi ách nô lệ của Ai Cập. Thánh Phêrô sống kinh nghiệm của lễ Vượt Qua: Chúa đã giải thoát ngài.”
Cả thánh Phaolô cũng cảm nghiệm được sự giải
thoát của Chúa Kitô. Ngài đã được giải phóng khỏi chế độ nô lệ áp bức nhất, của
cái tôi của ngài, và khỏi Saulô, tên của vị vua đầu tiên của Israel, để trở
thành Phaolô, có nghĩa là “nhỏ bé”. Ngài cũng được giải thoát khỏi lòng nhiệt
thành tôn giáo đã khiến ngài nhiệt thành bảo vệ các truyền thống của cha ông
(xem Gl 1, 14) và bách hại các Kitô hữu khốc liệt. Việc tuân giữ tôn giáo chính
thức và kiên quyết bảo vệ truyền thống, thay vì giúp ngài mở lòng đón nhận tình
yêu của Chúa và của anh em, lại khiến ngài trở nên cứng nhắc. Thiên Chúa đã giải
thoát ngài khỏi điều này; tuy thế Chúa không miễn chuẩn cho ngài khỏi những yếu
đuối và khó khăn, và những điều này giúp cho sứ vụ loan báo Tin Mừng của ngài đạt
nhiều thành quả hơn: những vất vả của việc tông đồ, đau bệnh thể lý (x. Gl 4,
13-14); bạo lực và bách hại, đắm tàu, đói khát (x. 2Cr 12, 7-10).
Như thế thánh Phaolô hiểu rằng “những gì thế
gian cho là yếu kém, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ hùng mạnh” (1Cr
1,27); chúng ta có thể làm mọi việc nhờ Người, Đấng ban sức mạnh cho chúng ta
(x. Pl 4, 13); và không điều gì có thể tách chúng ta khỏi tình yêu của Người
(x. Rm 8,35-39). Vì lý do này, vào cuối đời – như chúng ta đã nghe trong bài đọc
thứ hai – thánh Phaolô đã có thể nói: “Chúa đã phù hộ tôi” và “Ngươi sẽ giải
thoát tôi khỏi mọi đòn tấn công của ma quỷ” (2 Tim 4:17). Thánh Phaolô đã có
kinh nghiệm về lễ Vượt Qua: Chúa đã giải thoát ngài.
Anh chị em thân mến, Giáo hội nhìn vào hai vĩ
nhân của đức tin này và nhìn thấy hai vị Tông đồ đã giải phóng sức mạnh của Tin
Mừng trên toàn thế giới. Các ngài làm được như vậy, chỉ vì trước hết các ngài
được giải thoát nhờ cuộc gặp gỡ với Chúa Kitô. Người không phán xét các ngài,
không sỉ nhục các ngài, nhưng yêu thương, gần gũi chia sẻ cuộc sống của các
ngài, nâng đỡ các ngài bằng lời cầu nguyện của chính Người và đôi khi nhắc nhở
các ngài để giúp các ngài hoán cải. Chúa Giêsu cũng làm như thế với chúng ta:
Người bảo đảm với chúng ta về sự gần gũi của Người bằng cách cầu nguyện cho
chúng ta và chuyển cầu với Chúa Cha; và nhẹ nhàng trách móc khi chúng ta mắc
sai lầm, để chúng ta tìm thấy sức mạnh để đứng dậy và tiếp tục cuộc hành trình.
Chúng ta cũng đã được Chúa chạm đến; chúng ta
cũng đã được giải thoát. Tuy nhiên, chúng ta luôn cần được giải phóng, bởi vì
chỉ có một Giáo hội tự do mới là một Giáo hội đáng tin cậy. Giống như thánh
Phêrô, chúng ta được kêu gọi để được giải thoát khỏi cảm giác thất bại khi đối
mặt với việc đánh cá đôi khi không thành công của chúng ta; để thoát khỏi nỗi sợ
hãi đang làm chúng ta bất động và khiến chúng ta sợ hãi, khép kín trong sự chắc
chắn của chúng ta và cướp đi sự can đảm của lời ngôn sứ. Giống như thánh Phaolô,
chúng ta được kêu gọi để thoát khỏi thói hư vinh giả hình; thoát khỏi sự cám dỗ
khoe mình với sức mạnh của thế gian hơn là với sự yếu đuối dành chỗ cho Thiên
Chúa; thoát khỏi một tôn giáo khiến chúng ta cứng nhắc và thiếu linh hoạt;
thoát khỏi những liên kết mơ hồ với quyền lực và nỗi sợ bị hiểu lầm và tấn
công.
Hai thánh Phêrô và Phaolô để lại cho chúng ta
hình ảnh một Giáo hội được giao phó trong tay chúng ta, nhưng được Chúa hướng dẫn
bằng lòng trung thành và tình yêu dịu dàng. Một Giáo hội yếu đuối, nhưng lại
tìm thấy sức mạnh trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Một Giáo hội được giải
phóng tự do và có khả năng mang lại cho thế giới sự tự do mà tự thế giới không
thể mang lại: tự do khỏi tội lỗi và sự chết, khỏi sự cam chịu, khỏi cảm giác bất
công và mất hy vọng làm cuộc sống của những người trong thời đại của chúng ta
không xứng với nhân phẩm.
Chúng ta hãy hỏi: các thành phố của chúng ta, xã
hội của chúng ta và thế giới của chúng ta cần tự do ở mức độ nào? Bao nhiêu xiềng
xích phải được phá vỡ và bao nhiêu cánh cửa đã đóng bấy lâu nay cần được mở!
Chúng ta có thể giúp mang lại sự tự do này, nhưng chỉ khi trước tiên chúng ta để
cho mình được tự do bởi sự mới mẻ của Chúa Giê-su, và bước đi trong sự tự do của
Chúa Thánh Thần.
Hôm nay các tân Tổng Giám mục nhận dây Pallium. Đây
là dấu hiệu hiệp nhất với thánh Phêrô. Dấu hiệu này nhắc lại sứ mệnh của người
mục tử, người hiến mạng sống mình vì đàn chiên. Chính khi hiến mạng sống của
mình, mục tử được tự do, trở thành phương tiện mang lại tự do cho anh chị em của
mình.
Cũng hôm nay, chúng ta cũng có được sự tham dự của
Phái đoàn từ Tòa Thượng Phụ Constantinople, đại diện cho Đức Thượng phụ
Bartolomeo. Sự hiện diện của anh em là một dấu hiệu quý giá của sự hiệp nhất
trên hành trình giải thoát chúng ta khỏi những khoảng cách khiến các tín đồ
trong Chúa Kitô chia rẽ như một cách gương mù gương xấu. Xin cảm ơn sự hiện diện
của anh em.
Vào cuối Thánh lễ, Đức Thánh Cha đã cùng Đức tổng giám mục Emmanuel xuống
cầu nguyện trước mộ thánh Phêrô và sau đó dừng lại cầu nguyện trước tượng đồng
thánh Phêrô ở gian chính đền thờ.
Nguồn: vaticannews.va/vi