Thánh Phêrô chối Chúa, tranh của Adam de Coster
CHÚNG TA MUỐN ĐỨC KITÔ HAY SỰ THOẢI MÁI CỦA THẾ GIAN?
Tác giả: Constance T. Hull
WHĐ (15.10.2021) - Những sự thoải mái nào trong cuộc sống có
thể dẫn chúng ta đến việc chối bỏ Đức Kitô? Nhớ lại khi Chúa
Giêsu bị bắt và chịu đóng đinh trên thập giá, tất cả các Tông Đồ đều trốn chạy,
chỉ trừ Giuđa, kẻ phản bội Người; và Thánh Gioan, người đã cùng với Đức Maria đứng
dưới chân thập giá trong giờ phút tử nạn của Con Thiên Chúa. Đáng buồn thay, hết
thảy những người gọi là Tông Đồ ấy, chỉ vài giờ trước vẫn còn đồng bàn với Chúa
Giêsu trong Bữa Tiệc Ly, được chung chia với Người trong việc thiết lập Bí tích
Thánh Thể và Bí tích Truyền Chức Thánh, giờ đây đều quay lưng rời bỏ Người.
Các Tông Đồ thân tín là những
kẻ đi theo Người, đã được chọn gọi vào hàng giám mục đầu tiên của Hội Thánh và
để dấn thân cùng Người trên Đường Thập Giá. Thế nhưng, cũng chính những con người
ấy đã nhiều lần không hiểu được sự thật là Chúa Giêsu phải chịu đóng đinh, chịu
chết và sống lại để mang ơn cứu chuộc đến cho toàn thể nhân loại.
Chúng ta thường dễ lầm tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ rời
bỏ, phản bội hay trốn chạy khỏi Chúa Giêsu. Thế nhưng, mỗi khi phạm tội, chúng
ta quả thật đã làm những điều đó, và trong một thế giới đã bị băng hoại bởi
bóng đêm tội lỗi, cám dỗ, quyền lực và các quyến rũ của một đời sống thoải mái
hưởng thụ, thì nguy hiểm bỏ Chúa của từng người chúng ta sẽ đến và chúng ta sẽ
phải chịu thử thách.
Nhờ sự linh hứng của Chúa Thánh Thần, Thánh Phêrô đã mạnh mẽ
tuyên xưng rằng Đức Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa và nếu rời bỏ Người thì sẽ chẳng
biết theo ai. Dẫu cho lời tuyên xưng mạnh mẽ là vậy, nhưng khi đến giờ chịu thử
thách, Thánh Phêrô vẫn chối bỏ Chúa Giêsu. Đây là những điều được Tin Mừng theo
Thánh Gioan chép lại:
“Ông Simôn Phêrô và một
môn đệ khác đi theo Đức Giêsu. Người môn đệ này quen biết vị thượng tế, nên
cùng với Đức Giêsu vào sân trong của tư dinh vị thượng tế. Còn ông Phêrô đứng ở
phía ngoài, gần cổng. Người môn đệ kia quen biết vị thượng tế ra nói với chị giữ
cổng, rồi dẫn ông Phêrô vào. Người tớ gái giữ cổng nói với ông Phêrô: “Cả bác nữa,
bác không thuộc nhóm môn đệ của người ấy sao?” Ông liền đáp: “Đâu phải”. Vì trời
lạnh, các đầy tớ và thuộc hạ đốt than và đứng sưởi ở đó; ông Phêrô cũng đứng sưởi
với họ.” (Ga 18:15-18)
Đây là lần chối Chúa thứ nhất của Thánh Phêrô. Hãy chú ý đến
cách ông vào sân trong của tư dinh vị thượng tế qua sự giúp đỡ của một môn đệ
khác. Điều này chứng tỏ Thánh Phêrô không hề đơn độc, ông đi cùng với một người
anh em trong nhóm môn đệ theo Chúa Giêsu. Thế nhưng, thay vì tìm cách để đến gần
Người, Thánh Phêrô chọn việc giữ mình ở một khoảng cách an toàn, đồng thời thản
nhiên đứng sưởi ở đống lửa cùng với những người khác và cũng thản nhiên chối
Chúa. Sự xa cách mà Thánh Phêrô đã đặt ra với Thầy của mình được cảm nhận bằng
sự giá lạnh của đêm hôm ấy. Thánh Phêrô chọn mặc lấy sự ấm áp được ban cho nhờ
ngọn lửa tầm thường của thế gian này, hơn là ôm vào mình những ghẻ lạnh, xa
cách và bách hại mà Chúa Giêsu đang phải chịu đựng do bàn tay của các thượng tế
và binh lính.
Ngay tại khoảnh khắc Thánh Phêrô từ chối việc đón nhận và
mang vào mình Thập Giá, ngài cũng chối từ đón nhận con đường chân lý. Đang khi
Chúa Giêsu bị tra khảo và hành hạ ở bên trong, thì thánh nhân vẫn tiếp tục giữ ấm
mình khỏi cái giá lạnh của những sự kiện đang diễn ra. Đó không chỉ đơn giản là
cái lạnh thể lý, nhưng là sự lạnh lẽo ở bên trong tâm hồn. Thánh Phêrô đã sai lầm
khi chọn về mình ngọn lửa của thế gian chứ không phải là lửa tình yêu của Thiên
Chúa, và thánh nhân cũng sai lầm khi đẩy Chúa Giêsu ra xa khỏi mình ở một khoảng
cách mà ông cho là an toàn. Điều này dẫn đến việc Thánh Phêrô đã chối Chúa
Giêsu ba lần.
Khi tiếp tục đứng đó sưởi ấm, Thánh Phêrô bị tra hỏi một lần
nữa:
“Còn ông Simôn Phêrô
thì vẫn đứng sưởi ở đó. Người ta nói với ông: “Cả bác nữa, bác không thuộc nhóm
môn đệ của ông ấy sao?” Ông liền chối: “Đâu phải”. Một trong các đầy tớ của vị
thượng tế, có họ với người bị ông Phêrô chém đứt tai, lên tiếng hỏi: “Tôi đã chẳng
thấy bác ở trong vườn với ông ấy sao?” Một lần nữa ông Phêrô lại chối, và ngay
lúc ấy gà liền gáy.” (Ga 18:25-27)
Một trong những lý do thiết yếu giải thích tại sao chúng ta
nên suy niệm đoạn Kinh Thánh này là bởi nó không chỉ nói về việc chối Chúa của
riêng Thánh Phêrô, nhưng còn của mỗi chúng ta nữa. Giống với Thánh Phêrô, chúng
ta thường xuyên mong muốn có được sự thoải mái và an toàn trong thế giới này, đồng
thời luôn giữ cho bản thân mình ấm áp, cũng như thiết lập tương giao với những
người có quyền lực. Nếu Thánh Phêrô thừa nhận mối liên hệ với Chúa Giêsu, chắc
chắn các đầy tớ sẽ báo cáo cho vị thượng tế, và sau đó các nhà chức trách sẽ bắt
giam ông.
Trong đời sống hằng ngày, chúng ta thường có khuynh hướng
quay lưng hay khước từ những người khác hơn là bảo vệ cuộc sống của họ. Chúng
ta thà tham gia vào các cuộc tán gẫu ở công sở hay giáo xứ hơn là ra sức bênh vực
những nạn nhân vô tội, bởi vì chúng ta không muốn bị kêu gọi để làm những điều
đó. Chúng ta thích sự thoải mái và an toàn. Chắc chắn, chúng ta không muốn mình
bị căm ghét hay xa lánh, vì thế chúng ta giữ ấm bản thân trong ngọn lửa của môi
miệng và lãnh đạm. Chúng ta quay lưng với những người yếu đuối, đó là những người
mà sự hiện diện của họ không được ưa thích bởi những kẻ tự cho mình là mạnh
hơn, và trong những cảnh huống khác, có thể chính chúng ta cũng bị những “kẻ mạnh”
ấy quay ngoắt lại và làm những điều tương tự với mình. Chúng ta thường không muốn
trở nên khác lạ, hay bị chất vấn, buộc tội và loại trừ bởi đám đông.
Rồi có một ngày chúng ta sẽ phải minh chứng cho đức tin của mình, thậm chí đến mức phải hy sinh cả công ăn việc làm, kế sinh nhai, các mối tương giao và cả mạng sống của chính mình. Thật là có quá nhiều điều xấu đang tiến triển trong nền văn hóa của chúng ta. Sự bách hại đang xảy ra và sẽ vẫn tiếp tục gia tăng trong những ngày tháng sắp tới, do bởi nền văn hóa của chúng ta đang ngày càng trở nên tục hóa triệt để. Cách thức chúng ta sống hiện nay sẽ chuẩn bị cho thời khắc chúng ta đón nhận Thánh Giá mai này. Nếu chúng ta không thể trung tín trong việc nhỏ, thì làm sao chúng ta có thể mong chờ rằng mình sẽ trung tín khi đức tin bị đe dọa lên đến cực điểm? Nếu chúng ta không dám mạnh dạn sống như những môn đệ đích thực của Chúa Giêsu trong những ngày đời của mình, thì khi chết chúng ta sẽ phải trả lẽ trước mặt Con Thiên Chúa.
Tất cả chúng ta đều có những lĩnh vực cuộc sống mà tại đó Đức
Kitô hoàn toàn xếp sau những sự thoải mái, an toàn và quyền lực. Chúng ta không
muốn trung thành sống trong những chân lý đức tin Công Giáo, vì thế chúng ta phủ
nhận và chôn vùi những chân lý đó. Điều này thể hiện qua cung cách chúng ta đối
xử với người khác, hay sự quên lãng, thiếu tập trung vào Thiên Chúa, hoặc có thể
qua việc chúng ta say mê hưởng thụ thói quen ăn uống, các thú vui, tivi, tình dục,
truyền thông xã hội, địa vị, vinh dự, tiền tài, của cải, danh tiếng và cả sự
thành công. Bám dính vào những thứ đó sẽ khiến tâm hồn chúng ta bị tổn thương
và suy yếu. Và chẳng mấy chốc, trong sự mỏng dòn của mình, chúng ta sẽ chối bỏ
Chúa Giêsu khi bị chất vấn có phải môn đệ của Người không. Sự thoải mái hưởng
thụ chính là kẻ thù của sự thánh thiện.
Duy chỉ nhờ vào một đời sống cầu nguyện, siêng năng lãnh nhận
các Bí tích, gia tăng thực hiện các việc hy sinh, hãm mình, phục vụ mọi người
và rèn luyện các nhân đức thì chúng ta mới có thể chuẩn bị cho thời khắc chịu
thử thách của đời mình. Chúng ta phải quy phục và mang vào mình Thập Giá Đức
Kitô như một quan lộ tối thượng hướng thẳng về niềm vui. Nếu chúng ta chạy trốn
hoặc lẩn tránh Thập Giá, chúng ta sẽ là một Phêrô khước từ và phủ nhận Thầy của
mình, hoặc tệ hơn nữa, chúng ta sẽ có thể trở thành một Giuđa, kẻ đã phản bội
Chúa Giêsu chỉ với ba mươi đồng bạc. Đó là lý do tại sao Thánh Phanxicô thành
Assisi đã truyền dạy những điều sau đây để cho chúng ta biết về niềm vui đích
thực:
“Thầy Leo băn khoăn
nhiều điều trong lòng và đã quyết định hỏi thánh Phanxicô: “Thưa Cha, xin hãy
chỉ dạy cho con biết ở nơi đâu có được niềm vui trọn hảo?” Thánh nhân trả lời:
“Nếu chúng ta đi đến tu viện Saint Mary of the Angles (tạm dịch: Đức Maria, Nữ Vương các Thánh Thiên Thần),
với tình trạng cả hai cùng bị ướt sũng vì trời mưa và rét run vì gió lạnh, cũng như
người dính đầy bùn đất và kiệt sức vì đói. Khi đến đó, chúng ta gõ cửa tu viện,
thầy giữ cửa sẽ giận dữ mở cửa và hỏi chúng ta là ai. Lúc đó, nếu chúng ta đáp
lời thầy ấy rằng: “Chúng tôi là hai trong số những người anh em của thầy”, thì
thầy ấy sẽ trả lời cách tức giận, “chúng mày nói dối, chúng mày là những kẻ mạo
danh chuyên đi lừa gạt người khác, và lấy cắp những của bố thì dành cho người
nghèo; hãy cút đi cho khuất mắt ta”; sau đó, thầy ấy đóng cửa lại và bỏ mặc
chúng ta ở ngoài chống chịu với mưa gió và tuyết trắng, cũng như phải chịu đựng
sự hành hạ của giá lạnh và cơn đói khi đêm xuống. Nếu chúng ta đón nhận tất cả
những điều bất công, hung dữ và khinh rẻ đó trong kiên nhẫn mà không hề xao xuyến
hay than phiền, đồng thời vững tin với một lòng khiêm tốn và bác ái rằng: thầy
giữ cửa ấy thật sự biết chúng ta, và chính Thiên Chúa đã để cho thầy ấy nói những
lời ấy chống lại chúng ta, thì Thầy Leo! hãy ghi và giữ lại, đó chính là niềm
vui trọn hảo.” (Niềm vui trọn hảo, Thánh Phanxicô Assisi)
Thánh Phanxicô Assisi đã tiếp tục diễn tả hết lần này đến lần
khác cách cư xử này, thế nhưng niềm vui trọn vẹn đó chính là việc có thể chiến
thắng bản ngã của mình nhờ vào ân huệ Thiên Chúa ban thay vì sa đà vào cơn giận
dữ hay tuyệt vọng. Sự tự do và niềm vui đích thực hệ tại ở nơi chúng ta biết sẻ
chia trong Thập Giá Đức Kitô, chứ không phải nằm ở một sự thoải mái và an toàn:
“Dù trong thập giá của
những gian truân và đau khổ, chúng ta vẫn có thể hãnh diện như các Tông Đồ khi
xưa: ‘Ước chi tôi chẳng hãnh diện về điều gì, ngoài thập giá Đức Giêsu Kitô,
Chúa chúng ta’” (Gl 6:14)
Là một người Kitô hữu, niềm vui trọn vẹn của chúng ta chỉ có
thể xuất hiện nơi việc sẻ chia trong Thập Giá Đức Kitô. Nếu chúng ta trốn chạy
hay né tránh khỏi Thập Giá, hoặc buông bỏ Thập Giá của đời mình, chúng ta sẽ chẳng
bao giờ tìm được niềm vui toàn hảo đích thực. Thay vào đó, chúng ta sẽ phủ nhận
và phản bội Chúa Giêsu. May mắn thay, tất cả các Tông Đồ dù ban đầu đã rời bỏ
Thập Giá Đức Kitô, nhưng cuối cùng vẫn biết quay trở lại đón nhận Thập Giá và
đã được trao cho triều thiên tử đạo, bởi vì họ biết rằng: đời sống họ sẽ chẳng
thể yên hàn nếu thiếu Thập Giá. Trở nên người môn đệ của Chúa Giêsu chính là
dõi theo vết chân của Đấng Bị Đóng Đinh và tiến về bất cứ nơi đâu Người dẫn dắt.
Quang Sáng chuyển ngữ từ catholicexchange.com (07.10.2021)