ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
THÁNH LỄ CHO CÁC HỒNG Y VÀ GIÁM MỤC ĐÃ QUA ĐỜI
Đền thờ Thánh Phêrô
Thứ Năm, 04/11/2021
Trong Bài đọc I, chúng ta nghe thấy lời mời gọi này: “Thật tốt đẹp khi một người biết thinh lặng đợi chờ ơn cứu độ của Đức Chúa” (Ac 3,26). Thái độ ấy không phải là điểm khởi đầu, mà là đích đến của một hành trình. Thật vậy, tác giả đã đạt tới điều này vào cuối một cuộc hành trình, một cuộc hành trình đầy khó khăn giúp cho ông lớn lên. Ông học được vẻ đẹp của việc tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng không bao giờ thất tín với những lời hứa của Người. Tuy nhiên, lòng tín thác nơi Thiên Chúa không sinh ra từ sự hứng khởi nhất thời; nó không phải là cảm xúc hay xúc động thoáng qua. Trái lại, nó được hình thành qua kinh nghiệm và trưởng thành nhờ kiên nhẫn, giống như trường hợp của ông Gióp, người đã đi từ “nghe nói về Thiên Chúa” đến một sự hiểu biết sống động và mang tính kinh nghiệm. Và để điều này xảy ra, cần có một sự biến đổi nội tâm lâu dài, qua thử thách của đau khổ, dẫn đến việc hiểu biết cách làm thế nào để chờ đợi trong im lặng, nghĩa là, với sự kiên nhẫn tin tưởng, với một tâm hồn nhu mì. Sự kiên nhẫn này không phải là sự cam chịu, bởi vì nó được nuôi dưỡng bởi sự mong đợi Chúa, Đấng chắc chắn sẽ đến và không làm thất vọng.
Anh chị em thân mến, thật quan trọng biết bao khi học nghệ thuật chờ đợi Chúa! Để chờ đợi Ngài một cách nhu mì, tự tin, xua đuổi những bóng ma, sự cuồng tín và tiếng ồn ào; giữ gìn, đặc biệt là trong những lúc thử thách, một sự thinh lặng tràn đầy hy vọng. Đây là cách chúng ta chuẩn bị cho thử thách cuối cùng và lớn lao nhất của cuộc đời, cái chết. Nhưng trước hết là những thử thách của khoảnh khắc hiện tại, là thập giá chúng ta đang mang, và chúng ta cầu xin Chúa ban ơn để biết chờ đợi ở đó, ngay tại đó, cho ơn cứu độ của Ngài sắp đến.
Mỗi người chúng ta cần trưởng thành trong điều này. Trước những khó khăn và vấn đề của cuộc sống, thật khó để kiên nhẫn và giữ bình tĩnh. Sự bực bội xảy ra và thường là sự chán nản ập đến. Vì vậy, có thể xảy ra trường hợp chúng ta bị cám dỗ mạnh mẽ bởi sự bi quan và cam chịu, nhìn mọi thứ đều đen tối, và trở nên thói quen với giọng điệu chán nản và phàn nàn, giống như giọng điệu của tác giả thánh đã nói ở phần đầu: "Vinh quang của tôi và sự mong đợi của tôi nơi Chúa đã mất" (câu 18). Trong nghịch cảnh, ngay cả những ký ức đẹp đẽ của quá khứ cũng không thể an ủi chúng ta, bởi vì đau khổ khiến tâm trí chìm đắm trong những khoảnh khắc khó khăn. Và điều này làm tăng thêm sự cay đắng; nó dường như là cuộc sống là một chuỗi bất hạnh liên tục, như tác giả thừa nhận: “[Tôi] xin nhớ đến nỗi khốn cùng của con và cuộc đời con vất vưởng nuốt cay ngậm đắng” (câu 19).
Tuy nhiên, tại điểm này, Chúa tạo ra một bước ngoặt, ngay tại thời điểm mà, trong khi vẫn tiếp tục đối thoại với Ngài, dường như chúng ta đã chạm đến đáy vực thẳm. Trong vực thẳm, trong nỗi thống khổ của sự vô nghĩa, Thiên Chúa đã đến gần để cứu chúng ta ngay khoảnh khắc đó. Và khi nỗi cay đắng lên đến đỉnh điểm, hy vọng đột nhiên lại nở rộ lần nữa. Thật tệ khi bước vào tuổi già với một trái tim cay đắng, với một trái tim thất vọng, với một trái tim chỉ trích những điều mới mẻ, điều đó rất khó khăn. “Nhưng tôi nhớ lại điều này”, người cầu nguyện trong Sách Ai Ca nói, “và vì thế tôi có hy vọng” (câu 21). Khôi phục hy vọng trong khoảnh khắc cay đắng. Giữa nỗi buồn, những ai bám víu vào Chúa thấy rằng Ngài mở khóa đau khổ, mở nó ra, biến nó thành một cánh cửa cho hy vọng đi vào. Đó là một kinh nghiệm vượt qua, một hành trình đau đớn mở ra sự sống, một loại lao động tâm linh rằng trong đêm tối đưa chúng ta trở lại với ánh sáng lần nữa.
Sự thay đổi này không phải vì các vấn đề đã biến mất, không phải, mà bởi vì khủng hoảng đã trở thành một cơ hội bí ẩn để thanh lọc nội tâm. Thực tế, sự thịnh vượng thường khiến chúng ta mù quáng, hời hợt, kiêu ngạo. Đây chính là con đường mà sự thịnh vượng dẫn chúng ta đến. Mặt khác, việc vượt qua nghịch cảnh, nếu được sống trong hơi ấm của đức tin, bất chấp sự khắc nghiệt và nước mắt, sẽ cho phép chúng ta được tái sinh, và chính chúng ta thấy mình khác biệt so với quá khứ. Một giáo phụ của Giáo hội đã viết rằng “không gì, hơn đau khổ, dẫn đến việc khám phá ra những điều mới mẻ” (Thánh Gregory thành Nazianzus, tập 34). Nghịch cảnh đổi mới chúng ta, bởi vì nó loại bỏ nhiều sự lãng phí và dạy chúng ta nhìn xa hơn, vượt ra ngoài bóng tối, để tận mắt chứng kiến rằng Chúa thực sự cứu rỗi chúng ta và Người có quyền năng biến đổi mọi thứ, thậm chí ngay cả cái chết. Người để chúng ta vượt qua những nút thắt không phải để bỏ rơi chúng ta, nhưng để đồng hành với chúng ta. Vâng, bởi vì Thiên Chúa đồng hành với chúng ta, đặc biệt là trong đau khổ, giống như một người cha giúp con mình lớn lên tốt đẹp bằng cách ở gần con trong những khó khăn, mà không thay thế con. Và trước khi những giọt nước mắt xuất hiện trên khuôn mặt chúng ta, cảm xúc đã làm đỏ mắt Thiên Chúa Cha. Tôi muốn nói rằng Người khóc trước. Nỗi đau buồn vẫn là một điều bí ẩn, nhưng trong điều bí ẩn này, chúng ta có thể khám phá trong một cách mới mẻ tình phụ tử của Thiên Chúa, Đấng đến thăm chúng ta trong những khó khăn của chúng ta, và đến để nói, với tác giả của sách Ai Ca: “ĐỨC CHÚA xử tốt e với ai tin cậy Người, với ai hết lòng tìm kiếm Chúa” (câu 25).
Hôm nay, trước mầu nhiệm cái chết cứu chuộc, chúng ta hãy cầu xin ân sủng để nhìn nghịch cảnh bằng con mắt khác. Chúng ta hãy cầu xin sức mạnh để biết sống thế nào trong sự thinh lặng hiền lành và tin tưởng, chờ đợi ơn cứu độ của Chúa, không than vãn, không càu nhàu, không để mình buồn phiền. Điều tưởng chừng như một hình phạt sẽ hóa ra là một ân sủng, một minh chứng mới cho tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Biết chờ đợi trong thinh lặng – không huyên thuyên, trong thinh lặng – vì ơn cứu độ của Chúa là một nghệ thuật, trên con đường tới sự thánh thiện. Chúng ta hãy vun trồng nó. Nó thật quý giá trong thời đại chúng ta đang sống: giờ đây, hơn bao giờ hết, không cần phải la hét, gây náo loạn, hay trở nên cay đắng; điều cần thiết là mỗi người chúng ta phải làm chứng cho đức tin của mình bằng cuộc sống của chúng ta, đó là một sự chờ đợi ngoan ngoãn và hy vọng. Đức tin là thế này: một sự chờ đợi ngoan ngoãn và hy vọng. Người Kitô hữu không làm giảm bớt sự nghiêm trọng của đau khổ, không, nhưng họ hướng mắt lên Chúa và dưới những đòn giáng xuống của nghịch cảnh, họ tin tưởng vào Người và cầu nguyện: họ cầu nguyện cho những người đau khổ. Họ hướng mắt về Thiên Đàng, nhưng tay họ luôn dang rộng trên mặt đất, để phục vụ tha nhân một cách cụ thể. Ngay cả trong những lúc buồn bã, tăm tối: họ vẫn phục vụ.
Trong tinh thần này, chúng ta cầu nguyện cho các Hồng y và Giám mục đã rời xa chúng ta trong năm qua. Một số vị đã qua đời vì Covid-19, trong những hoàn cảnh khó khăn, khiến nỗi đau của các ngài thêm chồng chất. Xin cho những người anh em của chúng ta giờ đây được nếm trải niềm vui của lời mời gọi trong Tin mừng mà Chúa dành cho các tôi tớ trung thành của Người: “Hãy đến, hỡi những người Cha Ta chúc phúc, để thừa hưởng Vương quốc đã dọn sẵn cho các con từ thuở tạo thiên lập địa” (Mt 25:34).
Chuyển ngữ: Nữ tu Têrêsa Thuỳ Dung
Nguồn: www.vatican.va
