CHUYẾN THĂM MỤC VỤ TẠI GIÁO XỨ
THÁNH MAXIMILIANÔ KOLBE Ở RÔMA
BÀI GIẢNG CỦA ĐỨC THÁNH CHA BÊNÊĐICTÔ XVI
Chúa Nhật, ngày 12 tháng 12 năm 2010
Anh chị em giáo dân thân mến của Giáo xứ Thánh Maximilianô Kolbe,
Anh chị em đang sống cách sâu xa cam kết cá nhân cũng như cộng đoàn của mình trong việc bước theo Chúa. Mùa Vọng là một lời mời gọi mạnh mẽ gửi đến hết thảy chúng ta, để Thiên Chúa ngày càng đi vào cuộc đời chúng ta, vào gia đình, khu xóm và cộng đoàn của chúng ta, hầu đem lại ánh sáng giữa muôn vàn bóng tối và giữa những nỗ lực trong đời thường.
Anh chị em thân mến, hôm nay tôi rất vui được hiện diện với anh chị em để cử hành ngày của Chúa, Chúa nhật III mùa Vọng, Chúa nhật của niềm vui.
Tôi thân ái chào Đức Hồng y Giám Quản, Đức Giám mục Phụ tá của giáo hạt, Cha xứ của anh chị em – người đã thay mặt toàn thể cộng đoàn ngỏ lời với tôi, cùng Cha Phó xứ.
Tôi cũng gửi lời chào đến tất cả những ai đang dấn thân phục vụ trong cộng đoàn giáo xứ: các giáo lý viên và những thành viên thuộc nhiều nhóm khác nhau, trong đó có Con đường Tân dự tòng (Neocatechumenal Way). Tôi rất trân trọng quyết định của anh chị em trong việc dành chỗ cho việc Chầu Thánh Thể, và tôi cảm ơn anh chị em vì những lời cầu nguyện dành cho tôi trước Bí tích Cực thánh.
Tôi muốn mở rộng tâm tình của mình đến tất cả cư dân trong khu vực này, đặc biệt là những người cao tuổi, người bệnh tật, những ai sống cô đơn hoặc đang gặp khó khăn. Tôi nhớ đến từng người trong thánh lễ này.
Tôi cùng anh chị em chiêm ngắm ngôi thánh đường mới và các công trình giáo xứ, và bằng sự hiện diện của mình, tôi muốn khích lệ anh chị em ngày càng làm cho Giáo hội được xây dựng bằng những viên đá sống động chính là từng người anh chị em được triển nở tốt đẹp hơn.
Tôi biết đến nhiều dự án truyền giáo quan trọng mà anh chị em đang thực hiện. Tôi khuyến khích toàn thể tín hữu hãy góp phần của mình vào việc xây dựng cộng đoàn, đặc biệt trong các lãnh vực giáo lý, phụng vụ và bác ái, những trụ cột của đời sống Kitô hữu trong sự hiệp thông với toàn Giáo phận Rôma. Không một cộng đoàn nào có thể sống như một tế bào tách biệt khỏi bối cảnh giáo phận; trái lại, cộng đoàn phải là biểu hiện sống động của vẻ đẹp Giáo hội, dưới sự hướng dẫn của Giám mục, và trong giáo xứ, dưới sự hướng dẫn của cha xứ, người thi hành sứ vụ thay mặt ngài, cùng nhau tiến bước trong hiệp thông hướng về Nước Thiên Chúa.
Tôi xin gửi một tâm tình đặc biệt đến các gia đình và đồng hành với họ bằng lời cầu chúc để họ có thể chu toàn cách trọn vẹn ơn gọi yêu thương, với lòng quảng đại và bền bỉ. Ngay cả khi những khó khăn nảy sinh trong đời sống hôn nhân hoặc trong tương quan với con cái, các đôi vợ chồng không bao giờ được ngừng trung thành với tiếng “xin vâng” căn bản mà họ đã nói trước mặt Thiên Chúa và trước nhau trong ngày cưới; hãy nhớ rằng sự trung thành với ơn gọi đòi hỏi lòng can đảm, sự quảng đại và hy sinh.
Cộng đoàn của anh chị em bao gồm nhiều gia đình đến từ miền Trung và miền Nam nước Ý, những người đã rời quê hương để tìm kiếm việc làm và một cuộc sống tốt đẹp hơn. Theo dòng thời gian, cộng đoàn đã lớn lên và phần nào thay đổi với sự hiện diện của nhiều người đến từ các quốc gia Đông Âu và từ nhiều nước khác.
Dựa trên thực tế mục vụ cụ thể của giáo xứ, anh chị em hãy nỗ lực không ngừng lớn lên trong sự hiệp thông với mọi người: điều quan trọng là tạo ra những cơ hội đối thoại và thúc đẩy sự hiểu biết giữa những người đến từ các nền văn hóa, hoàn cảnh và điều kiện xã hội khác nhau.
Tuy nhiên, trên hết, cần cố gắng đưa họ tham gia vào đời sống Kitô hữu, bằng một chương trình mục vụ biết quan tâm đến những nhu cầu đích thực của mỗi người. Tại đây, cũng như trong mọi giáo xứ, cần bắt đầu từ những người “gần gũi”, để rồi có thể vươn tới những người “xa cách”, hầu đem sự hiện diện Tin Mừng đến các môi trường sống và làm việc.
Mọi người phải có thể tìm thấy nơi giáo xứ những phương thế huấn luyện thích hợp, và được trải nghiệm chiều kích cộng đoàn, một đặc tính căn bản của đời sống Kitô hữu. Nhờ đó, họ sẽ được khích lệ để tái khám phá vẻ đẹp của việc bước theo Đức Kitô và thuộc về Giáo hội của Người.
Vì thế, ước gì anh chị em xây dựng được một cộng đoàn hiệp nhất, biết lắng nghe Lời Chúa và cử hành các bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể. Về điểm này, cuộc “thẩm định mục vụ” đang được tiến hành trong toàn giáo phận, với chủ đề: “Thánh lễ Chúa nhật và chứng tá bác ái”, là một cơ hội thuận tiện để đào sâu và sống tốt hơn hai yếu tố nền tảng của đời sống và sứ mạng Giáo hội cũng như của mỗi tín hữu: Thánh lễ Chúa nhật và việc thực thi bác ái.
Khi quy tụ quanh Bí tích Thánh Thể, chúng ta dễ cảm nghiệm rằng sứ mạng của mọi cộng đoàn Kitô hữu là đem sứ điệp tình yêu của Thiên Chúa đến cho mọi người. Vì thế, điều quan trọng là Thánh Thể luôn ở trung tâm đời sống của các tín hữu.
Tôi cũng muốn gửi một lời trìu mến và thân tình đặc biệt đến các con thiếu nhi và các bạn trẻ đang lắng nghe tôi, cũng như đến những bạn trẻ đang sống trong giáo xứ này. Giáo hội đặt nhiều kỳ vọng nơi các con: nơi sự hăng hái, khả năng nhìn xa và khát vọng sống triệt để trong những chọn lựa của cuộc đời. Ước gì các con cảm thấy mình thực sự là những người chủ động trong giáo xứ, đem sức sống mới và cả cuộc đời mình phục vụ Thiên Chúa và anh chị em.
Anh chị em thân mến, song song với lời mời gọi hãy vui mừng, phụng vụ hôm nay, qua lời của thánh Giacôbê mà chúng ta vừa nghe, cũng mời gọi chúng ta kiên trì và nhẫn nại trong khi chờ đợi Chúa đến, và sống điều đó cùng nhau như một cộng đoàn, tránh phàn nàn và chỉ trích lẫn nhau (x. Gc 5,7-10).
Trong bài Tin mừng, chúng ta nghe câu hỏi được Gioan Tẩy Giả, khi ấy đang ở trong ngục tù, gửi đến Đức Giêsu. Gioan, người đã mạnh mẽ loan báo sự xuất hiện của Đấng Thẩm Phán sẽ đổi mới thế giới, giờ đây cảm thấy dường như thế giới vẫn y nguyên. Vì thế ông sai người đến hỏi Chúa Giêsu: “Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”. Có phải chính Ngài, hay chúng tôi phải trông đợi một Đấng khác?
Trong hai, ba thế kỷ qua, nhiều người cũng đã đặt câu hỏi ấy: “Có thật là Ngài không? Hay thế giới phải được đổi thay bằng một cách triệt để hơn? Ngài sẽ không làm điều đó sao?”.
Và rồi một làn sóng lớn các “ngôn sứ” mới, các nhà ý thức hệ và các nhà độc tài đã xuất hiện và nói: “Không phải Ngài đâu! Ngài đã không đổi thay thế giới! Chính chúng tôi đây!”. Và họ dựng nên những đế chế, những chế độ độc tài, những hệ thống toàn trị với lời hứa sẽ thay đổi thế giới. Và họ đã thay đổi, nhưng là theo một cách hủy diệt. Hôm nay chúng ta biết rằng những lời hứa vĩ đại ấy chẳng để lại gì ngoài sự trống rỗng lớn lao và sự tàn phá lớn lao. Không phải họ.
Vì thế, chúng ta phải trở lại với Đức Kitô và hỏi Người một lần nữa: “Có phải chính Ngài không?”. Và Chúa, theo cách thầm lặng của Người, trả lời: “Hãy nhìn xem Ta đã làm gì: Ta không khởi xướng một cuộc cách mạng đẫm máu, Ta không thay đổi thế giới bằng bạo lực; nhưng Ta đã thắp lên nhiều ngọn lửa, và cùng nhau, chúng đã trở thành một con đường ánh sáng xuyên suốt các thế kỷ.”
Chúng ta hãy bắt đầu ngay tại giáo xứ này, với gương Thánh Maximilianô Kolbe, người đã hiến mạng sống mình, chết thay cho một người cha gia đình. Người đã trở thành một ánh sáng vĩ đại! Biết bao ánh sáng đã tỏa ra từ đời sống của ngài, và biết bao người đã được khích lệ để dấn thân, trở nên gần gũi với những người đau khổ và bị áp bức!
Chúng ta cũng hãy nhớ đến Damien de Veuster, vị linh mục đã trở nên người cha của những người cùi, sống và chết với họ và vì họ, và nhờ đó đã mang lại một nguồn sáng lớn lao cho cộng đoàn này.
Chúng ta hãy nghĩ đến Mẹ Têrêsa Calcutta, người đã đem đến biết bao ánh sáng cho những con người mà, sau cả một đời sống trong tăm tối, họ đã có thể ra đi với nụ cười trên môi, vì họ được chạm đến ánh sáng của tình yêu Thiên Chúa.
Và như thế, chúng ta có thể tiếp tục suy niệm và nhận ra, như Chúa đã nói trong câu trả lời gửi Gioan rằng không phải cuộc cách mạng bạo lực mới là điều biến đổi thế giới, nhưng chính ánh sáng thầm lặng của chân lý và của lòng nhân hậu Thiên Chúa mới là dấu chỉ sự hiện diện của Người, và ban cho chúng ta sự chắc chắn rằng chúng ta được yêu thương đến cùng, rằng chúng ta không bị quên lãng, rằng chúng ta không phải là sản phẩm của sự ngẫu nhiên nhưng thuộc về một ý muốn yêu thương.
Như thế, chúng ta có thể sống và cảm nghiệm sự gần gũi của Thiên Chúa. “Thiên Chúa ở gần”, Bài đọc I hôm nay nói với chúng ta như thế; Người ở rất gần chúng ta, nhưng nhiều khi chính chúng ta lại ở xa Người. Hãy đến gần, hãy bước vào trong sự hiện diện của ánh sáng Người; hãy cầu xin để, nhờ chạm đến Người trong cầu nguyện, chính chúng ta cũng trở nên ánh sáng cho anh chị em mình.
Và đây cũng chính là ý nghĩa của ngôi thánh đường giáo xứ: bước vào nơi đây, bước vào cuộc đối thoại, vào sự gặp gỡ với Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, để chính chúng ta trở thành một trong những ánh sáng nhỏ bé mà Người đã thắp lên, hầu mang ánh sáng của Người đến cho thế giới đang rất cần được cứu độ.
Tâm hồn chúng ta phải rộng mở trước lời mời gọi ấy, để rồi chúng ta hân hoan tiến bước về lễ Giáng sinh, như Đức Trinh Nữ Maria đã chờ đón ngày Chúa Cứu Thế giáng sinh trong cầu nguyện, với tâm hồn thổn thức, sâu lắng và hân hoan.
Amen!
Chuyển ngữ: Hoài Ân
Nguồn: vatican.va
