CHUYẾN THĂM MỤC VỤ TẠI GIÁO XỨ
SANTA MARIA DEL ROSARIO AI MARTIRI PORTUENSI Ở RÔMA
BÀI GIẢNG CỦA ĐỨC THÁNH CHA BÊNÊĐICTÔ XVI
Chúa nhật, ngày 16 tháng 12 năm 2007
Anh chị em thân mến,
“Anh em hãy vui luôn trong Chúa; tôi nhắc lại: vui lên… Chúa đã gần đến” (Pl 4,4-5). Ca nhập lễ của Thánh lễ Chúa nhật III mùa Vọng mở đầu bằng lời mời gọi hân hoan này, và chính vì thế ngày Chúa nhật hôm nay được gọi là Chúa nhật “Gaudete” – Chúa Nhật của niềm vui. Thật vậy, toàn bộ mùa Vọng là một lời mời gọi hãy vui mừng, bởi vì “Chúa đang đến”, bởi vì Người đến để cứu độ chúng ta.
Những lời của ngôn sứ Isaia gửi đến dân Do Thái đang sống cảnh lưu đày tại Babylon sau khi Đền Thờ Giêrusalem bị tàn phá và lòng đầy ngờ vực không biết có thể trở về thành thánh đổ nát ấy hay không vang lên cách an ủi hầu như mỗi ngày trong những tuần lễ này. Ngôn sứ bảo đảm với họ rằng:
“Nhưng những người cậy trông Đức Chúa thì được thêm sức mạnh. Như thể chim bằng, họ tung cánh. Họ chạy hoài mà không mỏi mệt, và đi mãi mà chẳng chùn chân” (Is 40,31). Và còn nữa: “Họ sẽ tìm được hạnh phúc chứa chan, đau khổ và tiếng khóc than sẽ biến mất” (Is 35,10).
Phụng vụ mùa Vọng luôn nhắc chúng ta rằng: chúng ta phải trỗi dậy khỏi giấc ngủ của thói quen và sự tầm thường; phải từ bỏ sầu muộn và thất vọng; phải nâng tâm hồn lên, bởi vì “Chúa đã gần đến”.
Hôm nay, còn một lý do khác để chúng ta vui mừng nữa, thưa anh chị em giáo dân của Giáo xứ Santa Maria del Rosario ai Martiri Portuensi: đó là nghi thức cung hiến ngôi thánh đường giáo xứ mới của anh chị em, được xây dựng ngay trên chính địa điểm mà vị tiền nhiệm đáng kính của tôi, Tôi tớ Chúa, Đức Gioan Phaolô II, đã cử hành thánh lễ vào ngày 8 tháng 11 năm 1998 trong chuyến thăm mục vụ giáo xứ của anh chị em.
Phụng vụ trọng thể cung hiến ngôi thánh đường này là một biến cố chan hòa niềm vui thiêng liêng sâu đậm cho toàn thể Dân Thiên Chúa đang sống tại khu vực này. Về phần tôi, tôi vui mừng chia sẻ niềm hân hoan chính đáng của anh chị em khi cuối cùng đã có một ngôi thánh đường khang trang và thích hợp cho đời sống mục vụ.
Nơi ngôi thánh đường tọa lạc gợi nhớ một quá khứ rực sáng của những chứng nhân Kitô giáo. Thật vậy, chính tại nơi đây, ngay gần đó, là hầm mộ Thánh Generosa, nơi theo truyền thống lưu giữ hài cốt của ba anh chị em: Simplicius, Faustinus và Viatrix (Beatrice), những vị tử đạo dưới cuộc bách hại năm 303.
Một phần thánh tích của các ngài được lưu giữ tại Rôma, trong nhà thờ San Nicola in Carcere ở Monte Savello; phần khác được lưu giữ tại Fulda (Đức), một thành phố đã tôn nhận các vị tử đạo Portuensi làm bổn mạng từ thế kỷ VIII, nhờ việc Thánh Boniface mang thánh tích của các ngài đến đó.
Liên quan đến điều này, tôi xin gửi lời chào đến vị đại diện của Đức Giám mục Fulda, và Tổng Giám mục Carlo Liberati, Giám quản đền thánh Mân Côi Pompei, nơi có mối liên kết thiêng liêng (twinning) với giáo xứ của anh chị em.
Việc cung hiến ngôi thánh đường giáo xứ này mang một ý nghĩa thật đặc biệt đối với anh chị em đang sống trong khu vực này. Lẽ nào các vị tử đạo trẻ trung, những người đã hy sinh mạng sống vì làm chứng cho Đức Kitô lại không phải là động lực mạnh mẽ thúc đẩy anh chị em Kitô hữu hôm nay kiên trì trung thành bước theo Chúa Giêsu Kitô? Và lẽ nào sự che chở của Đức Trinh Nữ Mân Côi lại không mời gọi anh chị em trở nên những người nam nữ có đời sống đức tin sâu xa và cầu nguyện chuyên chăm như Mẹ?
Ngày nay, dẫu dưới những hình thức khác nhau, sứ điệp cứu độ của Đức Kitô vẫn gặp phải những chống đối, và các Kitô hữu cũng được mời gọi như xưa kia phải trả lời cho niềm hy vọng của mình, phải trao cho thế giới chứng tá về chân lý của Đấng cứu độ và giải thoát! Vì thế, ước gì ngôi thánh đường mới này trở thành một nơi ưu tuyển cho việc lớn lên trong sự hiểu biết và tình yêu đối với Đấng mà chỉ trong vài ngày nữa chúng ta sẽ long trọng đón chào, hoan hỷ mừng sinh nhật của Người: Đấng Cứu Chuộc thế giới và là Đấng Cứu Độ chúng ta.
Giờ đây, nhân dịp hân hoan cung hiến ngôi thánh đường mới tốt đẹp này, tôi xin được bày tỏ lời cảm ơn đến tất cả những ai đã góp phần xây dựng nên công trình này. Tôi biết rằng trong nhiều năm qua, Giáo phận Rôma đã rất dấn thân để bảo đảm rằng mỗi khu vực của thành phố, vốn đang không ngừng phát triển, đều có những cơ sở giáo xứ xứng hợp.
Trước hết, tôi xin gửi lời chào và lời cảm ơn đến Đức Hồng y Giám quản, và cùng với ngài là Đức cha Ernesto Mandara, Thư ký của Cơ quan Công trình Rôma về Bảo tồn Đức tin và Xây dựng các Nhà thờ mới tại Rôma.
Tôi đặc biệt chào thăm và cảm ơn anh chị em giáo dân, những người đã cộng tác theo nhiều cách khác nhau để xây dựng trung tâm giáo xứ này. Công trình này được gia nhập vào hơn 50 nhà thờ giáo xứ hiện đang hoạt động, được hình thành nhờ nỗ lực tài chính đáng kể của Giáo phận, của rất nhiều tín hữu và những công dân thiện chí, cũng như nhờ sự cộng tác của các cơ quan công quyền.
Trong Chúa nhật hôm nay, vốn được dành riêng để nâng đỡ công trình đáng trân trọng này, tôi kêu gọi mọi người hãy tiếp tục quảng đại dấn thân.
Tôi cũng muốn thân ái gửi lời chào đến Đức cha Benedetto Tuzia, Giám mục Phụ tá của giáo hạt miền Tây, và Cha xứ của anh chị em, Cha Gerard Charles McCarthy, người mà tôi cảm ơn vì những lời nồng hậu đã dành cho tôi lúc mở đầu thánh lễ trọng thể này. Tôi chào thăm các cộng tác viên của ngài, các linh mục thuộc Hiệp hội Linh mục Thừa sai Thánh Carlo Borromeo, những vị đã được trao phó việc chăm sóc mục vụ cho giáo xứ này từ năm 1997, và hôm nay được đại diện bởi Đức ông Massimo Camisasca, Bề trên Tổng quyền.
Tôi chào các Nữ tu Dâng hiến Tình yêu Thiên Chúa cùng các Nữ tu Thừa sai Thánh Carlo, những người đang phục vụ cách tận tụy trong cộng đoàn này; và tôi cũng gửi lời chào đến tất cả các nhóm thiếu nhi, giới trẻ, các gia đình và người cao tuổi đang làm sinh động đời sống giáo xứ.
Tôi thân ái chào các phong trào và nhóm hội trong Giáo hội hiện diện nơi đây, trong đó có Giới trẻ khát khao Mẹ Maria, Hiệp thông và giải phóng, Canh tân Đặc sủng Công giáo, Huynh đoàn Thánh Maria của các Thiên thần, và Nhóm Thiếu nhi Têrêsa nhỏ.
Tôi cũng muốn khích lệ tất cả những ai, cùng với Caritas giáo xứ, đang nỗ lực đáp lại nhiều nhu cầu của khu vực này, nhất là những mong đợi của những người nghèo nhất và thiếu thốn nhất.
Sau cùng, tôi xin chào thăm các vị lãnh đạo và những nhân vật đã mong muốn hiện diện trong cộng đoàn phụng vụ của chúng ta hôm nay.
Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta đang sống một ngày đánh dấu thành quả của biết bao cố gắng, lao nhọc và hy sinh, cũng như sự dấn thân của cộng đoàn trong việc xây dựng chính mình trở thành một cộng đoàn Kitô hữu trưởng thành, khao khát có một nơi được dành riêng cho việc tôn thờ Thiên Chúa. Sự phong phú đặc biệt của những lời kinh và biểu tượng trong phụng vụ hôm nay giúp chúng ta hiểu được chiều sâu của điều chúng ta đang thực hiện.
Vậy, chúng ta hãy dừng lại đôi chút để suy niệm bài học mà các Bài đọc vừa công bố gửi đến chúng ta.
Bài đọc I trích từ sách Nơkhemia, một cuốn sách kể lại việc tái thiết cộng đoàn Do Thái sau thời lưu đày, phân tán và sau cuộc tàn phá Giêrusalem. Đây là cuốn sách nói về khởi đầu mới của một dân tộc, chan chứa hy vọng, dù vẫn phải đối diện với nhiều khó khăn nghiêm trọng.
Trong đoạn văn vừa nghe có hai nhân vật nổi bật: tư tế Étra và người giáo dân Nơkhemia, tương ứng là thẩm quyền tôn giáo và dân sự thời bấy giờ.
Bản văn mô tả khoảnh khắc trang trọng khi cộng đoàn Do Thái nhỏ bé được chính thức tái lập sau thời phân tán; đó cũng là thời khắc công bố lại Lề luật, nền tảng của đời sống cộng đoàn trong một bầu khí đơn sơ, nghèo khó nhưng đầy hy vọng. Dân chúng lắng nghe Lời Chúa trong một tâm tình thiêng liêng sâu đậm. Một số người đã bật khóc vì vui mừng khi lại có thể tự do nghe Lời Thiên Chúa, sau bi kịch Giêrusalem bị tàn phá và sau bao năm tưởng như lịch sử cứu độ đã khép lại.
Nhưng Nơkhemia đã nhắc họ rằng đây là ngày lễ, và để nhận được sức mạnh từ Chúa, họ phải vui mừng và tạ ơn Người vì những ân huệ đã lãnh nhận. Lời Chúa là sức mạnh và là niềm vui.
Chẳng phải Bài đọc Cựu Ước này cũng khơi dậy nơi chúng ta một xúc động sâu xa sao? Biết bao ký ức đang tràn ngập tâm trí anh chị em lúc này! Biết bao nỗ lực xây dựng cộng đoàn qua từng năm tháng! Biết bao ước mơ, bao dự phóng, bao khó khăn đã trải qua!
Thế nhưng, hôm nay chúng ta được diễm phúc công bố và lắng nghe Lời Thiên Chúa trong một ngôi thánh đường tuyệt đẹp, một nơi thuận lợi cho sự hồi tâm và khơi gợi niềm vui, niềm vui khi biết rằng không chỉ Lời Chúa hiện diện, mà chính Chúa cũng hiện diện ở đây: một ngôi thánh đường muốn trở thành điểm quy chiếu thường xuyên cho đức tin vững bền và cho nỗ lực xây dựng cộng đoàn hiệp nhất. Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì những ân huệ của Người, và hãy cảm ơn tất cả những ai đã góp công như những người thợ lành nghề trong việc xây dựng ngôi thánh đường này và cả cộng đoàn sống động đang quy tụ trong đó.
Trong Bài đọc II, trích sách Khải huyền, một thị kiến diệu kỳ được thuật lại cho chúng ta. Dự phóng của Thiên Chúa dành cho Giáo hội và cho toàn thể nhân loại là một Thành Thánh Giêrusalem mới từ trời xuống, rạng ngời vinh quang Thiên Chúa. Tác giả mô tả thành thánh diệu kỳ ấy bằng cách so sánh nó với những bảo ngọc quý giá nhất, và cuối cùng khẳng định rằng thành ấy được xây trên nền tảng là chính các Tông đồ và sứ điệp của họ.
Qua điều này, Thánh Gioan muốn gợi cho chúng ta hiểu rằng chính cộng đoàn sống động mới là Giêrusalem mới đích thực, và cộng đoàn sống động ấy thánh thiêng hơn cả ngôi đền thờ vật chất mà hôm nay chúng ta long trọng cung hiến.
Và để xây dựng ngôi đền thờ sống động ấy, để xây dựng thành thánh mới của Thiên Chúa trong lòng thành phố của chúng ta, để xây dựng chính đền thờ là anh chị em, thì cần rất nhiều lời cầu nguyện, và cần tận dụng mọi cơ hội mà phụng vụ, giáo lý, cùng các hoạt động mục vụ, bác ái, truyền giáo và văn hóa đem lại, tất cả những điều đang giữ cho giáo xứ đầy tiềm năng này trẻ trung.
Ước gì việc chúng ta chăm sóc cho ngôi thánh đường vật chất, rảy nước thánh, xức dầu, xông hương, trở thành dấu chỉ và động lực để chúng ta ngày càng dành nhiều quan tâm hơn cho ngôi đền thờ là chính con người, được hình thành bởi anh chị em, những người giáo dân thân mến.
Sau cùng, đoạn Tin mừng chúng ta vừa nghe thuật lại cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu với các môn đệ, và đặc biệt với Thánh Phêrô; một cuộc đối thoại tập trung hoàn toàn vào căn tính của Thầy Chí Thánh. Dân chúng đã cảm nhận được điều gì đó nơi Người: có người nghĩ Người là Gioan Tẩy Giả sống lại, kẻ khác cho rằng Người là Êlia trở về trần gian, số khác lại nói Người là Giêrêmia, nghĩa là họ đặt Người vào hàng ngũ các nhân vật tôn giáo vĩ đại.
Nhưng Thánh Phêrô, thay mặt các môn đệ, những người đã thân quen với Chúa Giêsu, tuyên xưng rằng Chúa vượt xa mọi ngôn sứ hay nhân vật tôn giáo lớn lao của lịch sử: Người chính là Đấng Mêsia, là Đức Kitô, Con Thiên Chúa Hằng Sống. Và Chúa Kitô long trọng bảo với ông rằng: “Anh là Phêrô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này Thầy sẽ xây Hội thánh của Thầy.”
Phêrô, một con người nghèo hèn, mang đầy yếu đuối, nhưng có đức tin đã trở thành tảng đá, bởi chính đức tin ấy gắn kết ông với Chúa Giêsu. Ông là tảng đá trên đó Giáo hội được thiết lập.
Qua đó, một lần nữa chúng ta thấy rằng Chúa Giêsu Kitô mới là Tảng Đá vững chắc, trên đó đức tin chúng ta được xây dựng, và trên đó toàn thể Giáo hội, và vì thế, cả giáo xứ này được xây dựng. Chúng ta gặp gỡ Chúa Giêsu khi lắng nghe Kinh thánh, Người hiện diện và trở nên của ăn nuôi dưỡng chúng ta trong Bí tích Thánh Thể, Người cư ngụ trong cộng đoàn, trong đức tin của cộng đoàn giáo xứ.
Vì thế, mọi sự trong ngôi thánh đường này, và trong cộng đoàn Giáo hội, đều nói về Chúa Giêsu, đều quy hướng về Người, đều thuộc về Người. Và chính Chúa Giêsu quy tụ chúng ta vào trong đại gia đình Giáo hội vượt thời gian và không gian, trong sự hiệp thông mật thiết với Đấng Kế vị Thánh Phêrô, như tảng đá hiệp nhất.
Hành động của các Giám mục và linh mục, cũng như nỗ lực tông đồ và truyền giáo của từng tín hữu, đều nhằm loan báo và làm chứng bằng lời nói và đời sống rằng: Người, Con Thiên Chúa làm người, là Đấng Cứu Độ duy nhất của chúng ta.
Chúng ta hãy cầu xin Chúa Giêsu hướng dẫn cộng đoàn của anh chị em và làm cho cộng đoàn ngày càng trung thành với Tin mừng của Người; xin Người khơi dậy thật nhiều ơn gọi linh mục, tu sĩ và truyền giáo thánh thiện; và giúp mọi giáo dân biết quảng đại bước theo gương các thánh tử đạo Portuensi.
Chúng ta phó thác lời cầu nguyện vào bàn tay từ mẫu của Đức Maria, Nữ Vương Mân Côi. Xin Mẹ giúp cho lời trong Bài đọc I hôm nay trở nên hiện thực nơi chúng ta:
“Niềm vui của Chúa là sức mạnh của chúng ta” (x. Nkm 8,10).
Chỉ có niềm vui trong Chúa và sức mạnh của niềm tin vào Người mới có thể làm cho hành trình phát triển của giáo xứ anh chị em sinh nhiều hoa trái.
Và xin cho được như vậy!
Chuyển ngữ: Hoài Ân
Từ: vatican.va
