Bài
Ðọc I: Cv 14, 5-17
"Chúng
tôi rao giảng cho các người bỏ các thần này mà trở về với Thiên Chúa hằng sống".
Bài trích sách Tông
đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy,
tại Icônia có phong trào người dân ngoại và người Do-thái cùng các thủ lãnh của
họ định ngược đãi và ném đá Phaolô và Barnaba. Biết thế, hai ngài trốn sang các
thành thuộc Lycaonia là Lystra, Ðerbê và khắp vùng phụ cận, và rao giảng Tin Mừng
ở đó.
Lúc ấy tại Lystra
có người bại chân từ lòng mẹ, anh chỉ ngồi và không hề đi được. Anh nghe Phaolô
giảng dạy. Phaolô chăm chú nhìn anh, thấy anh có lòng tin để được cứu chữa, nên
nói lớn tiếng rằng: "Hãy chỗi dậy và đứng thẳng chân lên". Anh liền
nhảy lên và bước đi. Dân chúng thấy việc Phaolô làm, thì la to bằng tiếng
Lycaonia rằng: "Các vị thần mặc lớp người phàm đã xuống với chúng
ta". Họ gọi Barnaba là thần Giupitê và Phaolô là thần Mercuriô, vì chính
ngài giảng. Thầy sãi thần Giupitê ở ngoại thành, mang bò và vòng hoa đến trước
cửa: ông toan hợp cùng dân tế thần.
Nghe tin ấy, các tông đồ Barnaba và Phaolô liền xé áo mình ra, xông vào đám dân chúng mà la lên rằng: "Hỡi các ngươi, các ngươi làm gì thế? Chúng tôi cũng là loài hay chết, là người như các ngươi, là những kẻ rao giảng cho các người bỏ các thần này mà trở về với Thiên Chúa hằng sống, Ðấng tạo thành trời đất, biển cả và mọi vật trong đó. Trong các thế hệ trước đây, Người đã để mặc cho mọi dân tộc đi theo đường lối riêng mình; dầu vậy, Người không hề để thiếu sót những dấu chứng về Người, Người ban phát muôn ơn lành, cho mưa từ trời xuống cho các ngươi và mùa màng hoa trái, cho các ngươi được no lòng phỉ dạ". Dầu nói thế, các ngài cũng phải vất vả lắm mới ngăn cản được dân chúng khỏi tế các ngài.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp: Lạy Chúa, không phải cho chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng sáng.
Xướng: 1) Không phải
cho chúng con, lạy Chúa, không phải cho chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng
sáng, vì đức từ bi, vì lòng trung tín của Ngài. Tại sao Chúa để chư dân người
ta nói: "Thiên Chúa của bọn này ở đâu?"
Ðáp: Lạy Chúa, không phải cho
chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng sáng.
2) Thiên Chúa chúng
tôi ngự trên trời, phàm điều chi Ngài ưng ý, Ngài đã thực thi. Thần tượng của họ
bằng bạc với vàng, đó là sự vật do tay loài người tác tạo.
Ðáp: Lạy Chúa, không phải cho
chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng sáng.
3) Anh em đã được
Chúa ban phúc lành, Chúa là Ðấng đã tạo thành trời đất. Trời là trời của Chúa,
còn đất thì Chúa đã tặng con cái loài người.
Ðáp: Lạy Chúa, không phải cho chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng sáng.
Alleluia:
Alleluia, alleluia! - Nếu anh em sống lại làm một với Ðức Kitô, thì anh em hãy tìm kiếm những sự cao siêu trên trời, nơi Ðức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 14, 21-26
"Ðấng
Phù Trợ mà Cha sẽ sai đến, Người sẽ dạy các con mọi điều".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Ai nghe các giới răn Thầy truyền và tuân giữ,
người ấy là kẻ yêu mến Thầy, và ai yêu mến Thầy, sẽ được Cha Thầy yêu mến, và
Thầy cũng yêu mến và tỏ mình ra cho người ấy". Ông Giuđa, không phải Giuđa
Iscariô, thưa Người rằng: "Lạy Thầy, tại sao Thầy sẽ tỏ mình ra cho chúng
con, mà không tỏ cho thế gian?" Chúa Giêsu trả lời: "Ai yêu mến Thầy,
sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong
người ấy. Kẻ không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Lời mà các con nghe,
không phải là của Thầy, nhưng là của Cha, Ðấng đã sai Thầy. Thầy đã nói với các
con những điều này khi còn ở với các con. Nhưng Ðấng Phù Trợ, là Thánh Thần, mà
Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, chính Người sẽ dạy các con mọi điều và sẽ nhắc
nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con".
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
“…Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn.
Linh hồn phải giữ linh hồn, đến khi gần chết được
lên thiên đàng.”
Đó là phần cuối của một bài đồng dao quen thuộc
cách đây mấy chục năm.
Bài hát này đi kèm với trò chơi thiên
đàng hỏa ngục hai bên của trẻ nhỏ.
Thiên đàng là điểm đến tối hậu của đời người
kitô hữu.
Nhưng mô tả thiên đàng lại là điều vượt sức con
người.
Thánh Phaolô đã được nghe những lời khôn tả ở
đó,
nhưng tiếc là ngài không được phép nói lại (2
Cr 12, 4).
Đức Giêsu đã dùng hình ảnh bữa tiệc để nói lên
bầu khí thiên đàng,
nơi có niềm vui, hạnh phúc và sự hiệp thông
giữa Thiên Chúa và những người từ bốn phương
thiên hạ (Mt 8, 11).
Nếu coi thiên đàng là nơi con người được hạnh
phúc bên Thiên Chúa,
trong một tương quan tình yêu, diện đối diện và
vĩnh viễn,
thì thiên đàng ấy đã chớm nở ngay từ đời này rồi.
Khi yêu Thầy Giêsu, người môn đệ sẽ được Thầy
yêu lại.
Hơn nữa, chính Chúa Cha cũng yêu mến người ấy
(c. 21).
Và điều con người không dám mong sẽ xảy ra sau
Phục sinh:
“Cha Thầy và Thầy sẽ đến với người ấy và sẽ ở lại
với người ấy” (c. 23).
Thiên đàng bắt đầu với sự trao đổi tình yêu qua
lại
giữa người môn đệ với Cha và Con.
Nơi nào có Thiên Chúa cư ngụ, nơi đó là thiên
đàng.
Khi Cha và Con đến dựng nhà nơi người môn đệ
trung tín,
tâm hồn người ấy trở thành thiên đàng.
Hạnh phúc đã được nếm cảm trong giây phút hiện
tại rồi
trước khi được hưởng trọn vẹn trong Nước Thiên
Chúa.
Nhưng không phải chỉ có sự hiện diện của Cha và
Con,
Người môn đệ còn có Thánh Thần ở với và ở trong
mình (Ga 14, 16-17).
Như Cha đã sai Con, nay Cha lại sai Thánh Thần
(c. 26).
Thánh Thần sẽ là thầy dạy và là người gợi cho
các môn đệ
nhớ lại và hiểu thấu những gì Đức Giêsu đã làm
(x. Ga 2, 22; 12,16).
Vậy nơi tâm hồn người môn đệ, có sự hiện diện của
cả Ba Ngôi Thiên Chúa.
Một thiên đàng nho nhỏ ngay ở đời này!
Muốn cho thiên đàng ấy tồn tại,
cần giữ các điều răn của Thầy Giêsu với rất nhiều
tình yêu.
Hãy yêu bằng hành động hơn là bằng cảm xúc.
và để cho tình yêu Giêsu chi phối mọi chi tiết
của đời ta.
Cầu nguyện:
Ngài
đã xuống tận đáy lòng con,
xin
cho con chỉ tập trung
vào
tận đáy lòng con.
Ngài
là thượng khách của lòng con,
xin
cho con bước vào nhà
là
chính đáy lòng con.
Ngài
chọn cư ngụ trong lòng con,
xin
cho con biết ngồi yên
ngay
tại đáy lòng con.
Duy
Ngài ở lại trong con,
xin
cho con biết chìm sâu
xuống
tận đáy lòng con.
Duy
Ngài hiện diện trong lòng con,
xin
cho con biết xóa mình
khi
Ngài ở bên con.
Khi
con đã gặp Ngài,
không
còn con và Ngài nữa.
Con
chẳng là gì cả,
và
Ngài là tất cả. (Theo
Swami Abhisiktananda)
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.