Lời Chúa: Mc 8, 27-33
Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ đi về phía những làng nhỏ
miền Cêsarê thuộc quyền Philipphê. Dọc đường, Người hỏi các ông rằng: “Người ta
bảo Thầy là ai?” Các ông đáp lại rằng: “Thưa là Gioan tẩy giả. Một số bảo là
Êlia, một số khác lại cho là một trong các vị tiên tri”. Bấy giờ Người hỏi:
“Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Phêrô lên tiếng đáp: “Thầy là Ðấng Kitô”.
Người liền nghiêm cấm các ông không được nói về Người với ai cả. Và Người bắt
đầu dạy các ông biết Con Người sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão,
các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ và giết đi, rồi sau ba ngày sẽ sống lại.
Người công khai tuyên bố các điều đó. Bấy giờ Phêrô kéo Người lui ra mà can
trách Người. Nhưng Người quay lại nhìn các môn đệ và quở trách Phêrô rằng:
“Satan, hãy lui đi, vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài
người”.
Suy niệm:
Không rõ tại
sao Thầy Giêsu lại chọn lúc đi đường với các môn đệ
lên vùng cao
phía bắc xứ Paléttin, gần chân núi Khécmôn,
để thăm dò
xem dân chúng nghĩ Thầy là ai.
Quan trọng
hơn, Thầy muốn biết các môn đệ nghĩ gì về Thầy:
“Còn anh
em, anh em bảo Thầy là ai?”
Thầy Giêsu
đã sống bên các môn đệ từ mấy năm qua.
Họ đã được gọi,
được chọn, được theo,
đã được thấy,
được nghe, được chạm đến.
Bao nhiêu là
kinh nghiệm gần gũi!
Nhưng Thầy
Giêsu chẳng nói rõ cho họ biết mình là ai.
bây giờ Thầy
lại đặt câu hỏi cho họ.
Ông Phêrô đại
diện cho anh em trả lời: “Thầy là Đấng Kitô.”
Đấng Kitô là
Đấng Mêsia, Đấng được Thiên Chúa xức dầu thánh hiến.
Vì thế người
ta thường coi Ngài là Đấng giải phóng hùng mạnh.
Nhiều người
Do Thái mong Đấng Kitô đến
để đánh đuổi
quân Rôma và đem lại thái bình cho đất nước.
Câu trả lời
của Phêrô cơ bản là đúng.
Thầy đúng là
Mêsia, nhưng lại không phải là Mêsia như Phêrô nghĩ.
Bởi lẽ Thầy
là một Mêsia phải chịu nhục nhã và thất bại,
chịu mang
thân phận đau khổ của Người Tôi Trung (Is 52-53).
Để vào ánh
sáng, Thầy phải vượt qua bóng tối của hố thẳm.
Dù sao câu
trả lời của Phêrô đã mở ra một giai đoạn mới.
Từ nay Thầy
sẽ chia sẻ nhiều hơn cho các ông về định mệnh tương lai.
Thầy sẽ nói
rõ chứ không nói bóng gió bằng dụ ngôn nữa (c. 32).
Thầy Giêsu
biết rõ đau khổ và cái chết đang đe dọa mình
đến từ phía
các nhà lãnh đạo Do thái giáo.
Nhưng Thầy
cũng tin rằng Cha ở với Thầy và sẽ không bao giờ bỏ Thầy.
Lần đầu tiên
Thầy chia sẻ cho môn đệ chuyện riêng tư,
niềm đau và
hy vọng, cái chết sắp đến và niềm tin vào sự sống lại,
dù chắc Thầy
đã không nói nguyên văn như ta thấy ở câu 31.
Phêrô không
thể chấp nhận được định mệnh mà Thầy mới gợi lên (c. 32).
Ông không hiểu
được chuyện Đấng Kitô mà phải chịu khổ đau, nhục nhã.
Ông không biết
rằng chữ phải ấy đến từ Thiên Chúa,
và thất bại
cũng như cái chết có chỗ trong chương trình của Ngài.
Phêrô thương
Thầy, và tình thương lại trở thành một cám dỗ lớn.
Ông muốn Thầy
đổi ý, ông muốn đi trước dẫn đường cho Thầy.
Thầy Giêsu
đòi ông trở lại đằng sau, đi sau Thầy như môn đệ (c.33).
Chúng ta
cũng sợ như Phêrô, sợ cùng với Thầy Giêsu đi con đường hẹp.
Chúng ta
cũng dễ nghĩ theo kiểu người phàm,
chứ không
nghĩ theo kiểu Thiên Chúa (c. 33).
Xin được uốn
lối nghĩ khôn ngoan của mình
theo sự điên
dại của Thiên Chúa (1 Cr 1, 25).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố
cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không
là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một
mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những
cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán
khôn ngoan
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của
Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.