Bài 37: Sự kiên trì trong tình yêu
Hồng Thủy
Đức Thánh Cha nhận xét rằng, cầu nguyện trở thành bối cảnh
mà mọi hành động trong cuộc sống của chúng ta đều tìm thấy ý nghĩa sâu xa nhất
của nó. Nếu Thiên Chúa có thể tìm thấy thời gian cho mỗi người chúng ta, chắc
chắn chúng ta có thể tìm thấy thời gian cho Người! Đức Thánh Cha mời gọi các
tín hữu dâng những lời nguyện đơn sơ trong ngày sống của mình.
Từ hơn một năm nay, Đức Thánh Cha dành các bài
giáo lý trong buổi tiếp kiến chung hàng tuần để nói về đề tài cầu nguyện. Trong
bài giáo lý áp chót của loạt bài về cầu nguyện, trình bày với các tín hữu hiện
diện tại sân Damaso trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư 09/6/2021, Đức Thánh
Cha nói về sự kiên trì trong cầu nguyện, nghĩa là cầu nguyện không ngừng.
Suy tư về lời thánh Phaolô khuyến khích các tín
hữu không ngừng cầu nguyện, các nhà tu đức đặt câu hỏi: làm thế nào để luôn ở
trong trạng thái cầu nguyện? Sách Giáo lý trình bày về các gương mẫu cầu nguyện
không ngừng. Truyền thống khổ tu của Nga phát triển lời cầu nguyện của trái tim
dựa trên việc lặp lại những lời “Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, xin
thương xót con, một kẻ tội lỗi!” cho đến khi nó trở thành như không khí chúng
ta thở. Một đan sĩ Hy Lạp so sánh cầu nguyện như ngọn lửa cháy liên lỉ trong
tâm hồn chúng ta ngay cả khi chúng ta làm những công việc hàng ngày.
Bài giáo lý của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến,
Trong bài giáo lý áp chót về cầu nguyện này, chúng ta sẽ nói
về sự kiên trì cầu nguyện. Đó là một lời mời gọi, thật sự là một lệnh truyền từ
Kinh Thánh. Hành trình thiêng liêng của Tín hữu hành hương người Nga bắt
đầu khi ông đọc thấy một câu từ thư thứ nhất của thánh Phaolô gửi cộng đoàn
Thêxalônica: “Cầu nguyện không ngừng. Hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh.
Anh em hãy làm như vậy, đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Giêsu Kitô.”
Những lời của thánh Tông đồ đã đánh động người đàn ông và ông tự hỏi làm thế
nào có thể cầu nguyện không ngừng, vì cuộc sống của chúng ta bị chia cắt thành
rất nhiều khoảnh khắc khác nhau, không phải lúc nào cũng có thể tập trung được.
Từ câu hỏi này, ông bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình, và ông đã khám phá
điều được gọi là lời cầu nguyện của trái tim. Nó bao gồm việc lặp lại với đức
tin: “Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, xin thương xót con, một kẻ tội
lỗi!”.
(Đức Thánh Cha yêu cầu các tín hữu hiện diện cùng lặp lại
lời cầu nguyện trên).
Đây là một lời cầu nguyện đơn giản nhưng thật hay. Một lời
cầu nguyện, từng chút một, tự thích ứng với nhịp thở và kéo dài suốt cả ngày.
(Đức Thánh Cha lại yêu cầu các tín hữu lặp lại thật lớn
lời cầu nguyện: “Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, xin thương xót con, một
kẻ tội lỗi!”)
Thật vậy, hơi thở không bao giờ ngừng, ngay cả khi chúng ta
ngủ; và cầu nguyện là hơi thở của cuộc sống.
Vậy làm thế nào để luôn có thể duy trì trạng thái cầu
nguyện? Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo cống hiến cho chúng ta những trích dẫn
tuyệt vời từ lịch sử tu đức, những trích dẫn nhấn mạnh đến nhu cầu cầu nguyện
liên tục, điều có thể là điểm tựa của cuộc sống của Kitô hữu. Tôi sẽ xem xét
một số trích dẫn này.
Cầu nguyện: ngọn lửa thiêng cháy trong tâm hồn
Trước hết là lời của Đan sĩ Evagrius Ponticus khẳng định:
“Chúng ta không bị yêu cầu làm việc, tỉnh thức và ăn chay không ngừng, nhưng
cầu nguyện không ngừng là quy luật của chúng ta” (2742). Tâm hồn luôn cầu nguyện.
Vì vậy, có một sự hăng hái nhiệt thành trong đời sống Kitô hữu, điều không được
bao giờ mất đi. Nó giống như ngọn lửa thiêng được lưu giữ trong các ngôi đền
cổ, liên tục cháy sáng và các tư tế có nhiệm vụ giữ cho nó cháy. Vì vậy, trong
chúng ta cũng phải có một ngọn lửa thiêng, ngọn lửa cháy liên tục và không gì
có thể dập tắt được. Và điều đó không hề dễ dàng, nhưng nó phải như vậy.
Trong khi đó, Thánh Gioan Kim khẩu, một mục tử chú ý đến đời
sống thực tế, đã giảng là cần cầu nguyện: “Ngay cả khi đi bộ ở nơi công cộng
hoặc đi dạo một mình, hoặc ngồi trong cửa hàng của bạn, khi mua bán, hoặc ngay
cả khi đang nấu ăn” (2743). Những lời cầu nguyện đơn sơ như: “Lạy Chúa, xin
thương xót chúng con”, “Lạy Chúa, xin giúp con”. Vì vậy, cầu nguyện là một
trang nhạc, nơi chúng ta viết lên những giai điệu của cuộc đời mình. Nó không
trái ngược với công việc hàng ngày, nó không mâu thuẫn với nhiều nghĩa vụ và
nhiệm vụ bé nhỏ; nếu có, nó là nơi mà mỗi hành động tìm thấy ý nghĩa, lý do và
sự bình yên của nó.
Thiên Chúa chăm lo cho cả vũ trụ vẫn có giờ nhớ đến chúng
ta
Chắc chắn là thực hành những nguyên tắc này không phải là
điều đơn giản. Một người cha và một người mẹ, bị cuốn vào hàng ngàn công việc,
có thể cảm thấy nhớ về một thời điểm trong đời khi mà họ dễ dàng tìm thấy thời
gian và không gian thường xuyên để cầu nguyện. Rồi con cái, công việc, cuộc
sống gia đình, cha mẹ già yếu… Người ta có ấn tượng rằng sẽ không bao giờ có
thể vượt qua được tất cả. Và vì vậy, thật tốt cho chúng ta khi nghĩ rằng, Thiên
Chúa, Cha của chúng ta, Đấng phải chăm sóc tất cả vũ trụ, luôn nhớ đến mỗi
người chúng ta. Vì vậy, chúng ta cũng phải luôn nhớ đến Ngài!
Cân bằng nội tâm giữa cầu nguyện và công việc
Chúng ta cũng có thể nhớ rằng, trong đời sống đan tu Kitô
giáo, công việc luôn được đánh giá cao, không chỉ vì bổn phận đạo đức chăm lo
cho chính mình và người khác, mà còn vì một loại cân bằng nội tâm: thật là nguy
hiểm cho con người khi nuôi dưỡng một sở thích quá trừu tượng đến nỗi mất liên
lạc với thực tế. Công việc giúp chúng ta tiếp xúc với thực tế. Đôi bàn tay chắp
lại cầu nguyện của vị đan sĩ mang vết chai của những người cầm xẻng, cầm cuốc.
Trong Phúc âm thánh Luca (Lc 10, 38-42), khi nói với Thánh Martha rằng, điều
duy nhất thực sự cần thiết là lắng nghe Thiên Chúa, Chúa Giêsu không có ý chê
bai nhiều công việc mà bà đã rất cố gắng làm.
Mọi thứ trong con người đều “có đôi”: cơ thể chúng ta cân
xứng, chúng ta có hai cánh tay, hai con mắt, hai bàn tay… Vì vậy, công việc và
cầu nguyện cũng bổ sung cho nhau. Cầu nguyện - vốn là “hơi thở” của mọi thứ -
luôn là bối cảnh sống động của công việc, ngay cả trong những thời điểm mà điều
này không rõ ràng. Thật là thiếu chiều kích con người, khi bạn mải mê với công
việc đến mức bạn không còn có thể tìm thấy thời gian cho việc cầu nguyện.
Đồng thời, một lời cầu nguyện xa lạ với cuộc sống không phải
là lời cầu nguyện ý nghĩa. Một lời cầu nguyện tách rời bản thân khỏi sự cụ thể
của cuộc sống, sẽ trở thành duy tâm, hay tệ hơn, trở thành duy nghi lễ. Chúng
ta hãy nhớ rằng, sau khi tỏ cho các môn đệ thấy vinh quang của Người trên Núi
Tabor, Chúa Giêsu không muốn kéo dài giây phút hạnh phúc đó, nhưng ngược lại,
Chúa cùng họ xuống núi và tiếp tục cuộc hành trình hàng ngày. Bởi vì kinh
nghiệm đó phải ở lại trong tâm hồn họ như ánh sáng và sức mạnh của đức tin của
họ, là ánh sáng và sức mạnh cho họ trong những ngày tương lai, những ngày trong
cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Bằng cách này, thời gian dành riêng để ở lại
với Chúa làm sống lại đức tin, giúp chúng ta trong thực tế của cuộc sống, và
đến lượt mình, đức tin nuôi dưỡng sự cầu nguyện, không bị gián đoạn. Trong sự
tuần hoàn giữa đức tin, đời sống và việc cầu nguyện này, người ta giữ cho ngọn
lửa đời sống Kitô hữu mà Thiên Chúa mong đợi nơi mỗi người chúng ta cháy sáng.
Và chúng ta cùng lập lại lời cầu nguyện đơn giản, nhưng
rất tốt nếu chúng ta lặp lại trong ngày sống: “Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên
Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!”. Lặp lại lời cầu nguyện này không
ngừng sẽ giúp chúng ta kết hiệp với Chúa Giêsu.
Nguồn: vaticannews.va/vi/