ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

THÁNH LỄ CHO CÁC HỒNG Y VÀ GIÁM MỤC ĐÃ QUA ĐỜI

BÀI GIẢNG

Đền thờ Thánh Phêrô,

Thứ Năm, 5/11/2020

Đa phương tiện


Tin Mừng hôm nay (Ga 11,17–27) thuật lại lời tuyên bố long trọng của Đức Giêsu về chính mình: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết cũng sẽ được sống; và ai sống mà tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết” (cc. 25–26). Ánh sáng rạng ngời của những lời này xua tan bóng tối của niềm thương đau sâu thẳm do cái chết của Ladarô. Bà Matta đón nhận lời ấy và, với một lời tuyên xưng đức tin vững vàng, nói rằng: “Thưa Thầy, con vẫn tin Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian” (c. 27). Lời của Đức Giêsu khiến niềm hy vọng của Matta vượt khỏi tương lai xa xăm để trở nên hiện tại sống động: sự sống lại đã ở gần bên, hiện diện nơi chính con người Đức Kitô.

Hôm nay, mạc khải của Đức Giêsu cũng chất vấn chúng ta: chúng ta cũng được mời gọi tin vào sự sống lại, không phải như một ảo ảnh xa vời, nhưng như một thực tại đã hiện diện và đang âm thầm hoạt động trong cuộc đời ta. Tuy nhiên, đức tin vào sự sống lại không hề phủ nhận hay che lấp nỗi bàng hoàng rất con người của chúng ta trước cái chết. Chính Chúa Giêsu, khi thấy nước mắt của hai chị em Ladarô và những người chung quanh, cũng không giấu được xúc động; Thánh Gioan kể rằng: “Người liền bật khóc” (Ga 11,35). Ngoại trừ tội lỗi, Người hoàn toàn là một trong chúng ta: Người cũng đã cảm nghiệm nỗi đau mất mát, vị đắng của nước mắt khi chia ly người thân yêu. Tuy thế, điều đó không làm lu mờ ánh sáng chân lý tỏa rạng từ mạc khải của Người, mà việc Ladarô sống lại chính là một dấu chỉ lớn lao.

Vì thế, hôm nay, Chúa lại lặp lại với chúng ta: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống” (c. 25). Người mời gọi chúng ta một lần nữa thực hiện bước nhảy vọt của đức tin, để ngay từ bây giờ bước vào ánh sáng của sự phục sinh: “Ai sống mà tin vào Thầy sẽ không bao giờ phải chết. Con có tin điều ấy không?” (c. 26). Khi chúng ta dám thực hiện bước nhảy ấy, cách chúng ta suy nghĩ và nhìn nhận mọi sự sẽ được biến đổi. Đôi mắt đức tin, vượt lên trên những gì hữu hình, có thể “nhìn thấy Đấng vô hình” (x. Dt 11,27). Từ đó, mọi biến cố xảy ra đều được nhìn nhận và đánh giá trong ánh sáng của một chiều kích khác: chiều kích của vĩnh cửu.

Trong sách Khôn Ngoan, chúng ta bắt gặp một cái nhìn khác về cái chết của người công chính. Cái chết sớm của họ không được xem như một bất hạnh, nhưng được hiểu dưới ánh sáng của đức tin: “Người công chính đẹp lòng Thiên Chúa, nên được Thiên Chúa yêu thương. Và họ sống giữa những kẻ tội lỗi, nên được Thiên Chúa dời đi nơi khác. Người đã cất họ đi, kẻo trí khôn họ bị thói gian ác biến đổi, hay tâm hồn họ bị tật xảo trá phỉnh lừa” (Kn 4,10–11). Nhìn bằng con mắt đức tin, cái chết của họ không còn là sự bất hạnh, nhưng là một hành động quan phòng của Thiên Chúa, Đấng có những tư tưởng không giống như tư tưởng loài người. Chính tác giả sách Thánh đã nhắc nhở rằng: Vì tuổi thọ đáng kính, không phải bởi sống lâu, cũng không do số tuổi. Đối với con người, sự khôn ngoan còn quý hơn tóc bạc, sống không tỳ ố đã là sống thọ (Kn 4,8–9). Những kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa dành cho những người được Người tuyển chọn thường bị con người thế gian, những kẻ chỉ biết nhìn trong giới hạn của trần thế, bỏ qua và không hiểu được. Vì thế, Kinh thánh nói về họ rằng: “Quân vô đạo thấy người khôn ngoan chết, mà không hiểu Đức Chúa định đoạt về họ thế nào, và tại sao Người đem họ đến nơi yên ổn” (Kn 4,17).

Khi chúng ta cầu nguyện cho các Đức Hồng y và Giám mục đã qua đời trong năm vừa qua, chúng ta xin Chúa giúp mình biết đọc đúng “dụ ngôn của cuộc đời họ”. Chúng ta khẩn cầu Người xua tan nỗi sầu khổ thất vọng mà đôi khi ta vẫn cảm thấy, khi nghĩ rằng cái chết là chấm dứt tất cả. Cảm xúc đó tuy rất con người, bắt nguồn từ nỗi sợ chết vốn có nơi mọi người, nhưng lại xa rời đức tin. Chính vì thế, trước mầu nhiệm của cái chết, người tín hữu cũng cần được hoán cải không ngừng. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi từ bỏ hình ảnh tự nhiên về cái chết như là sự tiêu diệt hoàn toàn của con người; được mời gọi vượt qua thế giới hữu hình vốn quen thuộc, vượt khỏi những cách suy nghĩ thường tình, để trao phó trọn vẹn bản thân cho Chúa, Đấng phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết cũng sẽ được sống; và ai sống mà tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết” (Ga 11,25–26).

Anh chị em thân mến,

Khi được đón nhận trong đức tin, những lời này làm cho lời cầu nguyện của chúng ta dành cho các anh chị em đã qua đời mang trọn ý nghĩa Kitô giáo. Chính đức tin giúp chúng ta có cái nhìn thực tế và sâu xa về cuộc đời họ: để nhận ra ý nghĩa và giá trị của những việc lành họ đã thực hiện, sức mạnh của họ, lòng tận tụy của họ, cũng như tình yêu quảng đại, vô vị lợi mà họ đã sống. Đức tin cũng giúp chúng ta hiểu được ý nghĩa của một cuộc đời không hướng về quê hương trần thế, nhưng khát vọng tìm đến quê hương tốt đẹp hơn, quê hương trên trời (x. Dt 11,16). Những lời cầu nguyện cho các tín hữu đã qua đời, được dâng lên trong niềm tín thác rằng họ đang được sống cùng Thiên Chúa, không chỉ mang lại lợi ích cho họ, mà còn ích lợi lớn lao cho chính chúng ta trên hành trình trần thế này. Những lời cầu ấy gieo vào lòng chúng ta một cái nhìn đúng đắn về sự sống, giúp ta hiểu được ý nghĩa của những thử thách phải chịu để được vào Nước Thiên Chúa, mở rộng tâm hồn ta ra với tự do đích thực, và thôi thúc ta không ngừng tìm kiếm những của cải vĩnh cửu.

Như lời Thánh Tông đồ Phaolô nói: “Vậy, chúng tôi luôn mạnh dạn, và điều chúng tôi thích hơn, đó là lìa bỏ thân xác để được ở bên Chúa. Nhưng, dù còn ở trong thân xác hoặc đã lìa bỏ thân xác, chúng tôi chỉ có một tham vọng là làm đẹp lòng Người” (2 Cr 5,8–9). Cuộc đời của người tôi tớ Tin Mừng được định hình bởi khát vọng làm đẹp lòng Chúa trong mọi sự. Đây là tiêu chuẩn của mọi quyết định, của từng bước đi trong hành trình phục vụ. Chính vì thế, chúng ta tưởng nhớ với lòng biết ơn chứng tá của các vị hồng y và giám mục đã qua đời, những người đã trung tín với thánh ý Thiên Chúa. Chúng ta cầu nguyện cho các ngài và quyết tâm noi gương trung tín của các ngài trong sứ vụ. Xin Chúa tiếp tục tuôn đổ trên chúng ta Thần Khí khôn ngoan của Người, nhất là trong những lúc chúng ta bị thử thách. Khi hành trình trở nên gian nan, Người vẫn không bỏ rơi chúng ta, nhưng luôn ở giữa chúng ta, trung tín với lời hứa của Người: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20).

Hoài Ân

Chuyển ngữ từ: vatican.va/content