THÁNH INHAXIO, TỔ PHỤ
DÒNG TÊN, LÀ AI?
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Thánh Inhaxio, tổ phụ dòng Tên, tên thật là Inigo Lopez de Loyola, sinh năm 1491 tại xứ Basque, Tây Ban Nha. Vốn tính tình ương bướng và đầy tham vọng, ngay từ nhỏ, Inigo đã không từ khước bất cứ một thủ đoạn nào để mong sao có được một chỗ đứng vững chắc trong xã hội và trong triều đình. Thế nhưng, ngài luôn phải nhận lấy những thất bại dù ngài rất tài năng.
Trong một trận chiến diễn ra tại Pamplona năm 1521, ngài đã
bị một viên đại bác bắn vào chân. Ngài được đưa về Loyola để dưỡng thương. Để bảo
toàn tính mạng cho ngài, người ta đã phải thực hiện những cuộc phẫu thuật ở
chân. Những cuộc phẫu thuật ấy diễn ra hết sức đau đớn đến độ anh của ngài khi
chứng kiến cũng phải thừa nhận là bản thân không thể chịu được cơn đau như thế.
Vậy mà chẳng ai nghe Inigo kêu la hay rên rỉ một lần nào. Ngay trên giường bệnh,
đối diện với sự thất bại tràn trề, Inigo vẫn không từ bỏ tham vọng theo đuổi những
vinh hoa thế gian của mình. Khi thấy vết thương đã làm cho chân mình trở nên xấu
xí, hai đôi chân không còn bằng nhau, Inigo đã nhất quyết xin bác sĩ phẫu thuật
“thẩm mỹ” lần nữa, vì ngài không thể chấp nhận một thân hình khập khiễng như thế
này. Trước sự cương quyết của ngài, cả gia đình và các bác sĩ đành ưng thuận.
Tuy nhiên, đôi chân ngài cũng không thể lành lặn như xưa. Do di chứng của vết
thương này mà cả cuộc đời, ngài phải đi “cà nhắc”.
Inigo vẫn còn mơ tưởng rất nhiều đến một cuộc sống quyền lực
và xa hoa. Trong thời gian dưỡng thương ở nhà, do quá buồn chán, ngài đã xin chị
dâu cho mình vài cuốn tiểu thuyết lãng mạn đọc để giết thời gian. Nhưng chẳng
có cuốn sách nào trong toà lâu đài ngoại trừ cuốn Hạnh Các Thánh và Cuộc Đời Đức
Giêsu. Bất đắc dĩ, ngài mới chịu cầm lấy. Đôi mắt Inigo như chợt bừng sáng vì
ngài khám phá ra được những điều mà bấy lâu nay ngài không biết. Ngài tự hỏi về
ý nghĩa cuộc đời mình, về những gì mình đang theo đuổi. Thế rồi, ngài quyết tâm
từ bỏ con người cũ, sống theo một lý tưởng mới. Vào một đêm nọ, ngài đã thấy Đức
Mẹ bồng Chúa Hài Nhi hiện ra với mình. Thị kiến này hệt như một cuộc xác chuẩn
cho đời sống mới mà Thiên Chúa dành cho Ngài.
Khi bình phục, bất chấp những phản đối của gia đình, ngài đã
âm thầm trốn đi, mang trong mình ý hướng sẽ đi hành hương đất thánh và tìm một
lý tưởng mới cho mình. Để khỏi bị phát hiện, ngài đã đổi quần áo sang trọng của
mình với một người ăn xin. Ở Monserat, ngài đã thực hiện một cuộc canh thức
thâu đêm rồi dâng thanh kiếm của mình trước ảnh Đức Mẹ ở đây để thể hiện ý muốn
quyết tâm từ bỏ mọi sự.
Inhaxio đã trải qua thời kỳ thanh luyện rất gian khổ ở
Mansera. Tại đây, do không có kinh nghiệm gì về đời sống thiêng liêng, ngài đã
phải tự mày mò để tìm cho mình một lối sống. Ngài đã cầu nguyện rất nhiều giờ,
ăn chay, nhiệm nhặt, đánh tội. Cứ tưởng rằng những điều này sẽ mang đến cho
ngài niềm hạnh phúc. Nhưng càng lúc ngài càng cảm thấy cuộc sống mình thật bế tắc.
Những cơn cám dỗ bảo ngài hãy bỏ cuộc lần lượt kéo tới. Ngài đã cầu nguyện, đi
lễ, xưng tội, gặp các cha linh hướng nhiều lần để xin lời khuyên nhưng tất cả đều
vô nghĩa. Ngài buồn bực đến độ đã có lúc nghĩ đến chuyện tự tử vì thấy mình mất
đi hướng sống.
Chính trong cơn túng quẫn ấy, Thiên Chúa lại đến với ngài
qua những thị kiến và dạy dỗ ngài như thầy giáo dạy một học trò nhỏ. Một trong
những ơn nổi tiếng nhất xảy ra tại bờ sông Cardoner. Mọi sự diễn ra chỉ trong
chớp nhoáng nhưng những gì mà ngài nhận được lúc ấy còn hơn tất cả những gì
ngài đã học được trong suốt quãng đời còn lại.
Ngài bắt đầu thay đổi đời sống, từ bên ngoài đến bên trong.
Ngài ăn uống đàng hoàng, để râu tóc gọn gàng, tắm rửa sạch sẽ và bắt đầu thực
thi những công việc tông đồ. Ngài đến Giêrusalem và muốn ở lại đây nhưng không
được, buộc ngài phải về lại châu Âu. Ngài muốn giúp đỡ người khác nhưng vì
không có bằng cấp gì nên việc giảng dạy giáo lý của ngài gặp phải sự chống đối
của giáo quyền. Toà dị giáo sợ rằng ngài đang truyền bá những tư tưởng lạc đạo,
và dù họ không tìm thấy một sai phạm nào trong những lời dạy của ngài, họ vẫn bắt
và bỏ tù ngài đến hai lần. Nhận thấy rằng việc tông đồ của mình sẽ gặp nhiều
khó khăn nếu không có bằng cấp được Giáo Hội công nhận, ngài đã quyết tâm sang
Paris để học. Tại đây, ngài đã gặp và kết bạn với Phêrô Favre và Phanxico
Xavie. Hai sinh viên trẻ này đã sớm có ấn tượng về đời sống thiêng liêng của
Inhaxio. Ba người giúp nhau trong học tập và nhanh chóng trở nên thân thiết với
nhau.
Sau đó, cũng có một số người khác được đời sống của Inhaxio
cảm hoá. Họ trở thành một nhóm bạn thân thiết, có chung với nhau một lý tưởng
là phục vụ Chúa bằng cả cuộc đời mình. Tại Montmartre, họ đã tuyên khấn khiết tịnh
và khó nghèo để sống cho lý tưởng này. Tất cả đều muốn đến Giêrusalem để sống
và chết cho Chúa. Nhưng vì lý do khách quan, họ đã không đi được. Họ không biết
làm gì nên đành quay về Roma, với ý định sẽ đặt mình dưới quyền sai khiến của Đức
Thánh Cha. Họ chia ra thành những nhóm nhỏ để về.
Inhaxio đi cùng với hai người nữa. Đến một nhà nguyện nhỏ ở
La Storta, đang lúc cả ba đang cầu nguyện thì Inhaxio được ban cho một thị kiến
nữa. Ngài thấy Chúa Cha, tay chỉ vào ngài, mắt nhìn Chúa Con đang vác thập giá
và nói rằng: “Ta muốn con nhận người này là người phục vụ.” Chúa Con đã nhìn
Inhaxio và nói rằng: “Ta muốn con phục vụ Chúng Ta.” Đối với Inhaxio, thị kiến
này chính là một sự xác chuẩn cho ý muốn phục vụ Chúa và Giáo Hội của ngài.
Về tới Roma, nhóm bạn đã nhanh chóng gặp Đức Giáo Hoàng và
trình bày ước nguyện. Đức Giáo Hoàng đã rất vui khi có một nhóm người vừa tri
thức vừa thiêng liêng đồng tâm hiệp lực giúp đỡ mình. Thế rồi, Giáo Hoàng đã
trao cho họ những sứ mạng quan trọng ở khắp nơi trên thế giới.
Trước nguy cơ nhóm có thể
tan rã vì mỗi người một phương, chẳng biết có còn gặp lại nhau nữa không. Họ đã
nảy sinh một ý tưởng: thành lập một dòng tu. Trước đây, họ đã khấn hai lời khấn
khiết tịnh và khó nghèo rồi. Giờ đây, chỉ cần chọn một người và khấn lời khấn
vâng phục người đó nữa thôi là được. Qua hai lần bỏ phiếu, tất cả đều chọn
Inhaxio làm bề trên. Inhaxio, dù không muốn, nhưng nhận thấy đó là ý Chúa nên
cũng chấp nhận. Với sự chuẩn nhận của Giáo Hoàng Phaolô III, một dòng tu mới ra
đời vào năm 1540, ở Việt Nam gọi là dòng Tên. Inhaxio đã sống tại Roma từ đó
cho đến cuối đời. Ngài viết thư điều hành dòng, nâng đỡ anh em, soạn thảo Hiến
Pháp. Ngài qua đời tại căn phòng nhỏ của mình vào năm 1556 và được phong thánh
năm 1622. Hội dòng mang tên Giêsu (dòng Tên) không ngừng lớn mạnh từ đó và luôn
theo đuổi lý tưởng phục vụ Chúa và các linh hồn mà Đấng Tổ Phụ đã khơi lên. Cho
đến nay, dòng Tên là một trong số những dòng nam có số lượng tu sĩ lớn nhất
trong Giáo Hội. Các cộng đoàn dòng Tên phân bố ở rất nhiều vùng miền trên thế
giới, và đảm nhận hầu hết các sứ mạng mà Giáo Hội trao phó, không trừ một mảng
nào: từ truyền giáo đến giảng dạy, nghiên cứu, chăm sóc bệnh nhân, di dân, tị nạn,
hoạt động mục vụ, xã hội…
Mỗi người sinh ra đều có một lịch sử, một câu chuyện và một
sứ mạng. Câu chuyện cuộc đời của mỗi người không ai giống ai nhưng tất cả đều nằm
trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Ai có thể ngờ rằng một chàng thanh niên ham
quyền lực và đầy tham vọng, bất chấp mọi thủ đoạn như Inigo lại có ngày trở
thành một vị thánh, Đấng Sáng Lập một dòng tu nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn
như hiện nay? Tạ ơn Chúa đã ban cho Giáo Hội một vị thánh, một bậc thầy thiêng
liêng, một mẫu gương cho chuyến hành hương tiến về Nhà Chúa.
Nguồn: dongten.net