Bài Ðọc I: 2Sm 15, 13-14. 30; 16, 5-13a
“Chúng ta hãy trốn khỏi Absalon. Hãy để Sêmê nguyền rủa theo lệnh của Chúa”.
Trích sách Samuel quyển thứ hai.
Trong những ngày ấy, có kẻ đến báo tin cho Ðavít rằng: “Toàn dân Israel hết lòng theo Absalon. Ðavít liền nói cùng các cận thần của ông ở Giêrusalem rằng: “Hãy chỗi dậy, chúng ta trốn đi, vì chúng ta không sao thoát khỏi tay Absalon. Các ngươi hãy ra mau đi, kẻo nó đến bắt chúng ta, gây tai hại cho chúng ta và dùng gươm giết hết dân thành”. Ðavít trèo lên núi Cây Dầu, ông vừa leo vừa khóc lóc, đi chân không, đầu phủ khăn. Toàn dân theo ông cũng trùm đầu, vừa leo vừa khóc. Vậy vua Ðavít đến Bahumrim. Và này xuất hiện một người thuộc dòng họ Saolê, tên là Sêmê, con ông Giêra. Anh ta vừa đi vừa nguyền rủa, rồi ném đá Ðavít và những cận vệ của vua. Toàn thể dân chúng và tất cả binh sĩ đều đi hai bên tả hữu nhà vua. Vậy Sêmê nguyền rủa nhà vua rằng: “Hỡi kẻ khát máu, người của Bêlial, xéo đi, xéo đi! Chúa đã đổ trên đầu ngươi tất cả máu của nhà Saolê mà ngươi đã tiếm vị. Thiên Chúa đã trao vương quốc vào tay Absalon, con ngươi. Này tai hoạ hành hạ ngươi, vì ngươi là một tên khát máu”. Bấy giờ Abisai con trai của Sarvia, tâu vua rằng: “Cớ sao thằng chó chết này nguyền rủa đức vua tôi? Ðể tôi đi lấy đầu nó”. Vua phán rằng: “Hỡi con của Sarvia, Ta với khanh có liên hệ gì đâu? Cứ để mặc nó nguyền rủa. Vì Chúa bảo nó: ‘Hãy nguyền rủa Ðavít’, ai dám hỏi nó: ‘Tại sao ngươi hành động như vậy?’” Và Ðavít nói với Abisai và toàn thể các cận vệ rằng: “Kìa, con trai bởi lòng ta sinh ra, mà còn tìm giết ta, phương chi con của Giêmini đây. Hãy để nó nguyền rủa theo lệnh Chúa. Biết đâu Chúa sẽ nhìn thấy nỗi khổ tâm của ta, và hôm nay, Người sẽ đổi lời dữ ra hạnh phúc cho ta”. Ðavít và các cận vệ của ông cứ tiếp tục đi.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 3, 2-3. 4-5. 6-7
Ðáp: Lạy Chúa! Xin Chúa đứng lên, xin cứu vớt con!
Xướng: 1) Thân lạy Chúa, nhiều thay người bách hại con, nhiều thay người nổi dậy chống con. Về con, nhiều kẻ thốt ra lời: “Hết trông hắn được Chúa trời cứu độ”.
Ðáp: Lạy Chúa! Xin Chúa đứng lên, xin cứu vớt con!
2) Nhưng, lạy Chúa, Chúa là thuẫn hộ thân con, là vinh quang con, Chúa cho con ngẩng đầu lên. Con lên tiếng kêu cầu tới Chúa, và Chúa đã nghe con từ núi thánh của Ngài.
Ðáp: Lạy Chúa! Xin Chúa đứng lên, xin cứu vớt con!
3) Con nằm xuống và đã ngủ ngon, rồi thức khoẻ vì Chúa đỡ nâng con. Con không kinh hãi ức triệu người ở chung quanh đồn trú hại con. Lạy Chúa! Xin Chúa đứng lên, xin cứu vớt con!
Ðáp: Lạy Chúa! Xin Chúa đứng lên, xin cứu vớt con!
Alleluia: Tv 129,5
Alleluia, alleluia! - Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn con trông cậy ở lời Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 5, 1-20
“Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Maccô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ sang bờ biển bên kia, đến địa hạt Giêrasa. Chúa Giêsu vừa ở thuyền lên, thì một người bị quỷ ô uế ám từ các mồ mả ra gặp Người. Người đó vẫn ở trong các mồ mả mà không ai có thể trói nổi, dù dùng cả đến dây xích, vì nhiều lần người ta đã trói anh ta, gông cùm xiềng xích lại, nhưng anh ta đã bẻ gãy xiềng xích, phá gông cùm, và không ai có thể trị nổi anh ta. Suốt ngày đêm anh ta ở trong mồ mả và trong núi, kêu la và lấy đá rạch mình mẩy. Thấy Chúa Giêsu ở đàng xa, anh ta chạy đến sụp lạy Người và kêu lớn tiếng rằng: “Hỡi ông Giêsu, Con Thiên Chúa Tối Cao, ông với tôi có liên hệ gì đâu? Vì danh Thiên Chúa, tôi van ông, xin chớ hành hạ tôi”. Nhưng Chúa Giêsu bảo nó rằng: “Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này”. Và Người hỏi nó: “Tên ngươi là gì?” Nó thưa: “Tên tôi là cơ binh, vì chúng tôi đông lắm”. Và nó nài xin Người đừng trục xuất nó ra khỏi miền ấy.
Gần đó, có một đàn heo đông đảo đang ăn trên núi, những thần ô uế liền xin Chúa Giêsu rằng: “Hãy cho chúng tôi đến nhập vào đàn heo”. Và Chúa Giêsu liền cho phép. Các thần ô uế liền xuất ra và nhập vào đàn heo, rồi cả đàn chừng hai ngàn con lao mình xuống biển và chết đuối. Những kẻ chăn heo chạy trốn và loan tin đó trong thành phố và các trại. Người ta liền đến xem việc gì vừa xảy ra. Họ tới bên Chúa Giêsu, nhìn thấy kẻ trước kia bị quỷ ám ngồi đó, mặc quần áo và trí khôn tỉnh táo, và họ kinh hoảng. Những người đã được chứng kiến thuật lại cho họ nghe mọi sự đã xảy ra như thế nào đối với người bị quỷ ám và đàn heo. Họ liền xin Chúa Giêsu rời khỏi ranh giới họ. Khi Người xuống thuyền, kẻ trước kia bị quỷ ám xin theo Người. Nhưng người không cho mà rằng: “Con hãy về nhà với thân quyến, và loan truyền cho họ biết những gì Thiên Chúa đã làm cho con và đã thương con”. Người đó liền đi và bắt đầu tuyên xưng trong miền thập tỉnh, tất cả những gì Chúa Giêsu đã làm cho anh ta, và mọi người đều thán phục.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Trừ quỷ là việc Đức Giêsu vẫn hay làm.
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Ngài trừ quỷ ở
vùng đất dân Ngoại.
Tài kể chuyện của Máccô được thể hiện rõ nét
qua bài Tin Mừng này.
Hiếm khi có câu chuyện sống động và ly kỳ đến
thế!
Đức Giêsu và các môn đệ vượt biển để đến
vùng đất Ghêrasa.
Vừa ra khỏi thuyền thì gặp ngay người bị ám
bởi thần ô uế.
Anh sống ở nơi mồ mả, nơi thường được
coi là chỗ ở của quỷ ma.
Anh mạnh ghê gớm đến nỗi không xiềng xích
nào có thể kiềm chế được.
Sống cô độc, đe dọa người khác, tự hành hạ
và làm hại chính bản thân,
đó là thân phận bi đát mà anh không sao
thoát khỏi (cc. 3-5).
Rõ ràng anh hoàn toàn bị quỷ dữ chiếm đoạt,
chẳng còn chút tự do.
Nhưng lạ thay, chính anh lại chạy đến với Đức
Giêsu để gặp Ngài.
Quỷ dữ nơi anh biết rõ Đức Giêsu là ai, là
Con Thiên Chúa Tối Cao.
Nhưng cái biết đó lại khiến nó phải run sợ
xin Ngài đừng hành hạ (c. 7).
Quỷ dữ biết danh tánh của Đức Giêsu, nhưng
không chế ngự được Ngài.
Bây giờ Ngài bắt nó phải khai danh tánh của
nó, trước khi Ngài hành động.
Hóa ra đây không phải là một quỷ, mà là một
lũ quỷ đông đảo (c. 9).
Đạo binh quỷ này khẩn khoản xin Đức Giêsu một
ơn,
đó là chỉ đuổi chúng ra khỏi người này, chứ
đừng đuổi ra khỏi vùng này,
vì chúng hy vọng sẽ tìm được một con mồi
khác (c. 10).
Đạo binh thần ô uế xin được nhập vào đàn heo
vốn bị coi là ô uế.
Sự đồng ý của Đức Giêsu khiến toàn bộ những
gì ô uế bị hủy diệt.
Ngài đã thanh tẩy chẳng những anh bị quỷ ám,
mà cả vùng anh ở nữa.
Khi người bị quỷ ám được tự do, anh ấy trở
nên khác xưa.
Anh ngồi đó, ăn mặc hẳn hoi, trí khôn tỉnh
táo (c. 15).
Người dân trong vùng khiếp sợ nên xin Đức
Giêsu đi khỏi đất của họ.
Chỉ có anh vừa được trừ quỷ là xin ở với
Ngài như môn đệ (c. 18).
Nhưng ơn gọi làm môn đệ phải đến từ Thầy
Giêsu.
Ngài khuyên anh nên về nhà, ở lại vùng đất của
mình,
để loan báo mọi điều Chúa đã làm cho anh và
thương xót anh (c. 19).
Anh đã vâng lời và trở nên người loan báo về
Đức Giêsu nơi dân Ngoại.
Đối với anh, Đức Giêsu chính là Chúa.
Thế giới chúng ta sống thì văn minh hơn,
khoa học hơn, hạnh phúc hơn,
nhưng vẫn không thiếu cảnh những người sống
như bị ám, như bị ma nhập.
Có những người sống trong cô độc và trở nên
nguy hiểm cho tha nhân.
Có những kẻ tự giết mình từng ngày trước khi
tự tử.
Tru tréo và lấy đá rạch mình không phải là
chuyện hiếm (c. 5).
Ăn mặc hẳn hoi và trí khôn tỉnh táo
là niềm mơ ước của biết bao gia đình có người
thân bị bệnh.
Bệnh tâm thần là căn bệnh mà ít nhiều chúng
ta đều dễ mắc.
Lắm khi con người thấy bó tay, không tự mình
giải thoát mình được.
Xin Chúa Giêsu tiếp tục trừ quỷ cho chúng
ta, cho vùng đất chúng ta sống.
Xin Ngài tiếp tục tẩy trừ sự ô uế đang thao túng ở lòng con người.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
ai
trong chúng con cũng thích tự do,
nhưng
mặt khác chúng con thấy mình dễ bị nô lệ.
Có
nhiều xiềng xích do chính chúng con tạo ra.
Xin giúp chúng con được tự do thực sự :
tự
do trước những đòi hỏi của thân xác,
tự
do trước đam mê của trái tim,
tự
do trước những thành kiến của trí tuệ.
Xin giải phóng chúng con khỏi cái tôi ích kỷ,
để
dễ nhận ra những đòi hỏi tế nhị của Chúa,
để
nhạy cảm trước nhu cầu bé nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu,
xin
cho chúng con được tự do như Chúa.
Chúa
tự do trước những ràng buộc hẹp hòi,
khi
Chúa đồng bàn với người tội lỗi
và
chữa bệnh ngày Sabát.
Chúa
tự do trước những thế lực đang ngăm đe,
khi
Chúa không ngần ngại nói sự thật.
Chúa
tự do trước khổ đau, nhục nhã và cái chết,
vì
Chúa yêu mến Cha và nhân loại đến cùng.
Xin cho chúng con đôi cánh của tình yêu hiến dâng,
để chúng con được tự do bay cao.
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J