Lời Chúa:
Mt 21, 33-43.45-46
Khi ấy Đức
Giêsu nói với các thượng tế và kỳ lão trong dân rằng: “Các ông hãy nghe một dụ
ngôn khác: Có gia chủ kia trồng được một vườn nho; chung quanh vườn, ông rào
giậu; trong vườn, ông khoét bồn đạp nho, và xây một tháp canh. Ông cho tá điền
canh tác, rồi trẩy đi xa. Gần đến mùa hái nho, ông sai đầy tớ đến gặp các tá
điền để thu hoa lợi. Bọn tá điền bắt các đầy tớ ông: chúng đánh người này, giết
người kia, ném đá người nọ. Ông lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước:
nhưng bọn tá điền cũng xử với họ y như vậy. Sau cùng, ông sai chính con trai
mình đến gặp chúng, vì nghĩ rằng: ‘Chúng sẽ nể con ta’. Nhưng bọn tá điền vừa
thấy người con, thì bảo nhau: ‘Ðứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và
đoạt lấy gia tài nó!’ Thế là chúng bắt lấy cậu, quăng ra bên ngoài vườn nho, và
giết đi. Vậy xin hỏi: Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?”
Họ đáp: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng, và cho các tá điền khác canh
tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.” Ðức Giêsu bảo họ: “Các
ông chưa bao giờ đọc câu này trong Kinh Thánh sao:
‘Viên đá thợ
xây nhà loại bỏ lại trở nên viên đá đầu góc.
Đó là công
trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta’
Bởi đó, tôi
nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi không cho các ông
nữa, mà ban cho một dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Nghe những dụ ngôn
Người kể, các thượng tế và người Pharisêu hiểu là Người nói về họ. Họ tìm cách
bắt Người, nhưng lại sợ đám đông, vì đám đông cho Người là một ngôn sứ.
Suy niệm:
Trong Mùa Chay, Giáo Hội cho chúng ta nghe dụ ngôn những tá
điền.
Những tá điền này được chủ nhà cho
canh tác vườn nho của mình,
để đến mùa hái nho họ giao lại cho
ông hoa lợi.
Đây là một vườn nho được ông chủ
quan tâm săn sóc.
Ông đã trồng, đã rào giậu, khoét bồn
đạp nho và xây tháp canh.
Tiếc thay, khi ông chủ sai các đầy
tớ đến để thu hoa lợi
các tá điền chẳng những không nộp,
mà còn hành hạ họ và giết đi (c. 35).
Nhóm đầy tớ thứ hai cũng chịu chung
số phận (c. 36).
Nhưng ông chủ vẫn không thất vọng
trước sự độc ác của các tá điền.
Sau cùng, ông đã sai chính con trai
mình đến với họ.
Đứa con thừa tự cũng chẳng được nể
vì, bị lôi ra khỏi vườn nho và giết đi.
Khi kể dụ ngôn này Đức Giêsu muốn nói mình chính là người
con ấy,
người Con của ông chủ vườn nho là
Thiên Chúa.
Ngài tiên báo về cái chết sắp đến
của mình
bởi tay những tá điền sát nhân là
các nhà lãnh đạo Do thái giáo đương thời.
Cái chết của Đức Giêsu nằm trong
chuỗi những cái chết của các ngôn sứ
là các đầy tớ đã được Thiên Chúa sai đến với dân Ítraen trong dòng lịch
sử.
Tuy nhiên, cái chết ấy đặc biệt cao
quý vì là cái chết của chính Người Con.
Hơn thế nữa, cái chết ấy không phải
là một dấu chấm hết.
Nó là cánh cửa mở ra một trang mới
của lịch sử,
không phải chỉ là lịch sử của dân
tộc Ítraen, mà còn của cả nhân loại.
“Viên đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên viên đá đầu góc.
Đó là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt
chúng ta” (c. 42).
Giáo Hội sơ khai thích dùng trích
dẫn trên đây của thánh vịnh 118, 22
để nói về việc Đức Giêsu bị loại trừ
và được tôn vinh (x. Cv 4,11; 1Pr 2,7).
Bị loại bỏ là việc độc ác của con
người,
còn trở nên viên đá góc là việc làm
kỳ diệu của Thiên Chúa.
“Thu hoa
lợi”, “nộp hoa lợi”, “sinh hoa lợi”
(cc. 34, 41, 43).
Hoa lợi là điều mà ông chủ nhắm tới
khi ông đầu tư cho vườn nho.
Ông đã không thu được hoa lợi gì từ
những tá điền độc ác,
bởi đó ông đã lấy vườn nho lại, cho
người khác làm để lấy hoa lợi.
Vườn nho bây giờ được hiểu là Nước
Thiên Chúa.
Nước này không còn nằm trong tay
giới lãnh đạo dân Do thái nữa,
nhưng được trao cho một dân biết
sinh hoa lợi (c. 43).
Dân mới ấy chính là Giáo Hội phổ
quát,
trong đó gồm cả dân ngoại và những
người Do thái tin Đức Giêsu.
Chúng ta thuộc về Giáo Hội, thuộc về đoàn dân mới.
Chúng ta hãnh diện vì được trao phó
vườn nho là Nước Thiên Chúa,
và lo lắng trước trách nhiệm phải
sinh hoa lợi cho xứng ở đời này.
Làm thế nào để Giáo Hội nộp hoa lợi
đúng mùa cho Chủ?
Làm thế nào để chúng ta không rơi
vào tội của các tá điền đi trước?
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con thường thấy mình không có thì giờ,
nhưng đồng thời cũng thấy mình
lãng phí bao thời gian quý báu.
Nhiều khi con tự hỏi
mình thực sự làm việc bao nhiêu giờ mỗi
ngày.
Xin cho con biết quý trọng từng giây
phút
đang trôi qua mà con không sao giữ lại
được.
Chúa đã trao cho con nén bạc thời gian,
để con sinh lợi tối đa theo ý Chúa.
Xin cho con
luôn làm việc như Chúa :
hăng say, tận tụy và vui tươi,
vâng phục, có phương pháp và đầy sáng tạo.
Vì quá khứ thì đã qua,
và tương lai thì chưa đến,
nên xin dạy con biết trân trọng giây phút hiện tại.
Xin cho con thấy Chúa
lúc này đang ở đây bên con,
và đang mời gọi con đáp lại tiếng của Ngài
bằng những hành động cụ thể.
Con xin hiến dâng Chúa giây phút này
như một hy lễ,
với tất cả những bất ngờ, đớn đau, thách đố.
Ước gì con dám sống hết mình giây phút hiện tại
để hiện tại đưa con vào vĩnh cửu của Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.