Lời Chúa: Mc 9, 14-29
Khi Ðức Giêsu và ba
môn đệ trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây
quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông. Thấy Ðức Giêsu, lập tức
tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. Người hỏi các môn đệ: “Anh em
tranh luận gì với họ thế?” Một người trong đám đông trả lời: “Thưa Thầy, tôi đã
đem con trai tôi lại cùng Thầy; cháu bị quỷ câm ám. Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập
vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã
nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.”
Người đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng, không có lòng tin! Tôi phải ở cùng các người
cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa? Ðem nó lại
đây cho tôi.” Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người, quỷ liền lay nó
thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép. Người hỏi cha nó: “Cháu
bị như thế từ bao lâu rồi?” Ông ấy đáp: “Thưa từ thuở bé. Nhiều khi quỷ xô nó
vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì
xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.” Ðức Giêsu nói với ông ta: “Sao
lại nói: nếu Thầy có thể? Mọi sự đều có thể đối với người tin.” Lập tức, cha
đứa bé kêu lên: “Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi!” Khi
thấy đám đông tuôn đến, Ðức Giêsu quát mắng tên quỷ: “Thần câm điếc kia, Ta
truyền cho ngươi: ra khỏi đứa bé và không được nhập vào nó nữa!” Quỷ thét lên,
lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Ðứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói:
“Nó chết rồi!” Nhưng Ðức Giêsu cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng lên. Khi
Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người: “Tại sao chúng con đây lại không
trừ nổi tên quỷ ấy” Người đáp: “Giống quỷ ấy chỉ trừ được bằng cầu nguyện
thôi.”
Suy niệm:
Cha mẹ thường phải chịu đau khổ vì con.
Đức Giêsu đã từng đối diện với sự bối
rối của ông trưởng hội đường
khi cô con gái mười hai của ông gần
chết (Mc 5, 22-23).
Ngài cũng đối diện với sự kiên trì của
người phụ nữ dân ngoại
khi bà xin Ngài chữa cho cô con gái của
bà bị quỷ ám ở nhà (Mc 7, 25).
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu
đứng trước nỗi đau của một người cha
có đứa con trai nhỏ mang triệu chứng
của bệnh động kinh.
Nhưng đối với ông, hẳn con ông là người
bị quỷ ám.
Ông đã đem cậu con đến với Đức Giêsu,
tiếc thay lại không gặp (c. 17).
Bởi vậy ông đã xin các môn đệ của Ngài
đuổi quỷ giùm.
Tiếc thay họ không làm được (c. 18).
Bây giờ gặp được Ngài, ông tha hồ kể về
bệnh tình của con ông.
Mỗi lần quỷ nhập - hay mỗi lần lên cơn
động kinh -
con ông bị vật xuống đất, sùi bọt mép,
nghiến răng, cứng đờ (c.18).
Nhiều khi quỷ còn xô cậu bé vào nước
hay lửa cho chết (c. 22).
Vì chuyện buồn này diễn ra từ hồi cậu
còn nhỏ,
nên người cha hẳn đã đau khổ triền miên
và căng thẳng từ nhiều năm qua.
Ông gặp Đức Giêsu chỉ mong Ngài giải
phóng con mình khỏi quỷ.
“Xin chạnh lòng thương mà giúp chúng
tôi.”
Rõ ràng nhiều người khác trong gia đình
ông cũng phải chịu đau khổ.
“Nếu Thầy có thể làm được gì”, câu này cho thấy ông tin không mạnh lắm.
Vì thế Đức Giêsu đã bắt bẻ câu nói của
ông.
“Mọi sự đều có thể đối với người tin”
(c. 23).
Đức Giêsu buồn vì phải ở với và chịu
đựng một thế hệ cứng lòng tin (c. 19).
Các môn đệ không đuổi được quỷ vì họ
chưa đủ đức tin.
Người cha muốn con mình được khỏi, ông
cũng cần có thêm đức tin.
Thái độ nửa tin, nửa ngờ cũng là thái
độ của thế hệ chúng ta.
Đức tin là lời đáp trả của con người,
nhưng đức tin cũng là ơn ban của Thiên
Chúa.
Có lúc chúng ta cũng kêu lên như người
cha đang chới với:
“Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin
yếu kém của tôi!” (c. 24).
Chúa có khả năng nâng đỡ đức tin của ta
trong lúc khủng hoảng.
Có lúc chúng ta thấy không thắng nổi
sức mạnh của xác thịt, của quỷ ma.
Và như các môn đệ, chúng ta tự hỏi tại
sao (c. 28).
“Giống quỷ ấy chỉ trừ được bằng cầu
nguyện” (c. 29).
Cầu nguyện là xin Đức Giêsu thêm sức
mạnh và thêm lòng tin cho ta.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
thế giới hôm nay cũng như hôm qua
vẫn có những người bơ vơ lạc hướng
vì không tìm được một người để tin ;
vẫn có những người đã chết từ lâu
mà vẫn tưởng mình đang sống ;
vẫn có những người bị ám ảnh bởi thần ô uế,
ô uế của bạc tiền, của tình dục, của tiếng tăm;
vẫn có những người mang đủ thứ bệnh hoạn,
bệnh hoạn trong lối nhìn, lối nghĩ, lối sống ;
vẫn có những người bị sống bên lề xã hội,
dù không phải là
người phong...
Xin Cha cho chúng con nhìn thấy họ
và biết chạnh lòng thương như Con Cha.
Nhưng trước hết,
xin cho chúng con
nhìn thấy chính bản thân chúng con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.