CHƯƠNG TRÌNH DƯỚI ÁNH SÁNG LỜI CHÚA
MÙNG HAI TẾT
KÍNH NHỚ ÔNG BÀ TỔ TIÊN
BÀI 53: NGƯƠI
PHẢI THỜ CHA KÍNH MẸ
Linh mục Gioan Nguyễn Thiên Minh, OP
và Nhóm Phiên Dịch Các giờ kinh Phụng vụ
WGPSG (07.02.2024) – Đối với văn hóa
Việt Nam chúng ta, những ngày đầu năm mới là những ngày của sum họp, của gặp gỡ,
và thăm viếng. Trong những ngày Tết, đi đến đâu chúng ta cũng thấy rộn ràng niềm
vui, thấy những nụ cười, những câu chúc tốt đẹp và những gương mặt rạng rỡ. Như
vậy, ngày xuân không chỉ đẹp bởi sắc mai vàng hay sắc đào hồng thắm, mà còn đẹp
nhờ lòng hiếu kính tri ân của hàng con cháu đối với các bậc tổ tiên, ông bà cha
mẹ.
Trong cảnh sắc tươi mới của
ngày xuân đầu xuân, phụng vụ Lời Chúa cùa ngày Mùng Hai Tết nhắc nhớ chúng ta về
lòng thảo kính đối tổ tiên, ông bà cha mẹ.
Như chúng ta đã biết, gia
đình là thiết chế đầu tiên do Thiên Chúa thiết lập và là thực thể căn bản nhất
làm nên xã hội. Đối với dân Ít-ra-en, niềm tin vào Thiên Chúa được khởi đầu và
nuôi dưỡng nơi gia đình, và đời sống tôn giáo của gia đình là nền tảng
cho đạo đức cá nhân. Trong Mười Điều Răn Thiên Chúa thiết lập và ban cho dân
Ít-ra-en, thì có ba điều liên quan đến gia đình, trong đó điều răn thứ tư đề cập
đến mối tương quan giữa con cái với cha mẹ, còn điều răn thứ sáu và thứ chín
thì đề cập đến hôn nhân và tính dục.
Trong buổi học hỏi Kinh Thánh
hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu xem Kinh Thánh nói sao về lòng thảo
kính cha mẹ, cách riêng là trong điều răn thứ tư.
Kính thưa quý ông bà và anh
chị em,
Về căn bản, phải “thảo
kính cha mẹ” vì cha mẹ đã cho con cái sự sống, nên ta mang ơn cha mẹ về
chính cuộc đời mình. Nguyên tắc này được công nhận trong các nền văn hóa, đặc
biệt là trong văn hoá Việt Nam qua những câu cao dao tục ngữ như:
“Công cha đức mẹ cao dày,
Cưu mang trứng nước những
ngày ngây thơ.
Nuôi con khó nhọc đến giờ,
Trưởng thành con phải biết
thờ song thân”.
Hay là:
“Công cha nghĩa mẹ cao vời,
Nhọc nhằn chẳng quản suốt
đời vì ta.
Nên người con phải xót xa,
Đáp đền nghĩa nặng như là
trời cao.
Đội ơn chín chữ cù lao,
Sanh thành kể mấy non cao
cho vừa”.
Thưa quý ông bà và anh chị
em, đó quả là những lời thấm thía nhắc nhớ ơn đức của mẹ cha, dù vậy, công cha
nghĩa mẹ vẫn khó có lời nào diễn tả cho hết được.
Kinh Thánh dạy thảo kính
cha mẹ
Động từ thờ kính,
thảo kính trong tiếng Híp-ri là ka-bađ (כָּבַד) có nghĩa trước tiên là “nặng, đè
nặng”:
+ “Tiếng kêu trách Xơ-đôm và
Gô-mô-ra thật quá lớn ! Tội lỗi của chúng quá nặng nề !” (St
18,20);
+ “Tội của nó đè nặng trên
nó” (Is 24,20) ;
+ Tội chồng chất ngập đầu ngập
cổ, như gánh nặng vượt quá sức con (Tv 38,5).
Nhưng động từ ka-bađ (כָּבַד) cũng có nghĩa là coi trọng, tôn
vinh như trong bản Thập Điều : “Ngươi hãy thờ cha kính mẹ” (Xh
20,12) ;
Hay là:
Dân này chỉ đến gần Ta bằng
miệng, tôn vinh Ta bằng môi, còn lòng chúng thì xa Ta lắm (Is
24,15 ; x. 1 Sm 2,30 ; Tv 21,24 ; Cn 3,9).
Như vậy, theo nghĩa của hạn từ ka-bađ,
thảo kính cha mẹ là điều hệ trọng, là bổn phận nặng nề hay
gánh nặng đối với con cái, chẳng hạn khi vâng phục và phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng
hạn từ ka-bađ cũng lại diễn tả lòng tôn
kính quý yêu của con cái dành cho cha mẹ mình. Lòng thảo
kính cha mẹ mà thiếu nặng nhọc hy sinh thì chỉ là đầu môi chót lưỡi.
Trong khi đó trong tiếng Hy-lạp
thì người ta dùng động từ ti-ma-ô (τιμάω) có
nghĩa là sợ, kính sợ để diễn tả lòng thảo kính cha mẹ.
Chẳng hạn như khi ông Tô-bít nhắn nhủ con trai ông là Tô-bi-a rằng :
Hãy thảo kính mẹ
con và đừng bỏ rơi người bao lâu người còn sống. Con hãy ăn ở đẹp
lòng người và đừng làm điều chi phiền lòng người cả (Tb 4,3).
Hoặc như lời tác giả
sách huấn ca khuyên :
Hãy thảo kính cha
con bằng lời nói việc làm, để nhờ người mà con được chúc phúc (Hc 3,8)
Thánh Phao-lô thì dùng động từ êu-sê-bê-ô (εὐσεβέω) có
nghĩa là tôn kính, kính trọng để khuyên răn :
Con cháu phải học cho biết ăn
ở hiếu thảo đối với gia đình mình, và đền ơn đáp nghĩa các bậc
sinh thành. Đó là điều đẹp lòng Thiên Chúa (1 Tm 5,4).
Kinh Thánh không chỉ nhiều lần
dạy kẻ làm con phải thảo kính và vâng lời cha mẹ (Xh 20,12 ; Lv 19,3 ; Cn 1,8 ;
Ep 6,2), mà con dạy rằng con cái không bao giờ được ngược đãi hoặc khinh rẻ mẹ
cha, và kẻ nào mà làm như thế sẽ bị nguyền rủa (x. Đnl 27,16). Chẳng hạn như lời
cảnh cáo trong sách Châm Ngôn :
Kẻ nào giương mắt chế giễu
cha, và coi thường chuyện vâng lời mẹ, sẽ bị quạ ở lũng sâu móc mắt, và bị loài
diều hâu rỉa thịt (Cn 30,17).
Và Đức Giê-su cũng dạy rằng :
Thiên Chúa dạy : Ngươi hãy thờ
cha kính mẹ ; kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử (Mt 15,4).
Đức Giê-su đã nói với anh
thanh niên giàu có rằng :
Nếu anh muốn vào cõi sống,
thì hãy giữ các điều răn […] “Ngươi phải thờ cha kính mẹ”, và “Ngươi phải yêu đồng
loại như yêu chính mình” (Mt 19,17.19).
Tại sao phải thảo kính cha
mẹ ?
Đối với dân Ít-ra-en, việc thảo
kính cha mẹ không chỉ vì con cái mang ơn cha mẹ mà còn bởi vì khi Thiên Chúa
thiết lập và ban giới răn “thảo kính cha mẹ”, Người muốn rằng tương
quan với Thiên Chúa thể hiện trước hết trong tương quan gia đình.
Thiên Chúa muốn thiết lập
tương quan với mỗi người trong đó, tương quan gia đình là nền tảng. Cách chúng
ta tôn kính cha mẹ cho thấy cách chúng ta tôn kính Thiên Chúa, và lòng thảo
kính cha mẹ dạy chúng ta biết tôn kính Thiên Chúa. Việc thảo kính cha mẹ còn dạy
chúng ta biết tôn trọng quyền bính trong đời sống công cộng.
Thật vậy, Mười Điều Răn tạo
nên hai hướng tương quan cơ bản của Ít-ra-en khi bước vào đời sống giao ước với
Đức Chúa, trong đó ba giới răn đầu đặt ra các nguyên tắc hướng dẫn mối tương
quan của Ít-ra-en với Đức Chúa, và bảy giới răn sau đặt ra các nguyên tắc hướng
dẫn mối tương quan của Ít-ra-en với cộng đồng giao ước, và rộng hơn nữa là với
gia đình nhân loại.
Với góc nhìn này, chúng ta thấy
sự chuyển tiếp từ những giới răn hướng dẫn nguyên tắc tương quan giữa Ít-ra-en
với Thiên Chúa sang mối tương quan mà Chúa muốn giữa con người với nhau bắt đầu
bằng tương quan giữa con cái với cha mẹ.
Theo đó, giống như mối tương
quan với Đức Chúa là khởi đầu của đời sống thánh thiêng, thì mối tương quan giữa
con cái với cha mẹ là khởi đầu của đời sống xã hội, tức là khởi đầu tất yếu của
mọi mối tương quan giữa con người với nhau. Đồng thời, điều răn thứ tư “thảo
kính cha mẹ” trở thành nền tảng cho các điều răn tiếp theo sau đó.
Thảo kính cha mẹ còn mang ý nghĩa rộng hơn là phục
tùng hoặc vâng lời cha mẹ, vì thảo kính là
chân nhận tầm quan trọng và tư cách của cha mẹ như là “những người đại diện
của Thiên Chúa” trong việc dưỡng dục con cái. Không những thế, con cái còn phải
“thảo kính cha mẹ” vì đó là mệnh lệnh mà Đức Chúa đã truyền cho tất cả những ai
muốn tham gia vào đời sống giao ước với Thiên Chúa.
Song song với lệnh truyền con
cái phải thảo kính cha mẹ, Kinh Thánh cũng cho thấy sự bất kính đối với cha mẹ
bị xem là tội nghiêm trọng đối với đời sống giao ước, và án phạt dành cho những
kẻ bất kính đối với cha mẹ mình là tử hình, vì lẽ kẻ làm con mà bất kính và ngỗ
nghịch với cha mẹ thì không chỉ có tội đối với bậc sinh thành mà còn phạm tội bất
tuân lệnh truyền của Đức Chúa (x. Xh 21,15.17 ; Lv 20,9 ; Đnl 21,18-21 ;
27,16).
Dĩ nhiên, khi Thiên Chúa yêu
cầu con cái hiếu kính cha mẹ của mình, hẳn Thiên Chúa cũng biết rằng có một số
cha mẹ khó yêu, nhưng cha mẹ khó yêu không có nghĩa là con cái không cần tôn
kính cha mẹ, và được phép xa lánh cha mẹ. Vì thế, thưa anh chị em, khi ban giới
răn “thảo kính cha mẹ” thì Thiên Chúa cũng ban lời hứa tuyệt vời
và quý giá đó là “sống lâu và sống tốt”. Sách Xuất
Hành ghi:
Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, để
được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi (Xh
20,12).
Điều này cũng được thánh
Phaolô nhắc lại trong thư gởi tín hữu Ê-phê-xô:
Kẻ làm con, hãy vâng lời cha
mẹ theo tinh thần của Chúa, vì đó là điều phải đạo. Hãy tôn kính cha mẹ. Đó là
điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa : để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ
trên mặt đất này (Ep 6,2-3).
Như vậy, nói một cách đơn giản,
cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn cho những ai hiếu kính cha mẹ mình.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, Ngài dò xét con và
Ngài biết rõ,
biết cả khi con đứng con ngồi.
Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu
suốt từ xa,
đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều
xem xét,
mọi nẻo đường con đi, Ngài
quen thuộc cả.
Miệng lưỡi con chưa thốt nên
lời,
thì lạy Chúa, Ngài đã am tường
hết.
Ngài bao bọc con cả sau lẫn
trước,
bàn tay của Ngài, Ngài đặt
lên con.
Kỳ diệu thay, tri thức siêu
phàm,
quá cao vời, con chẳng sao
vươn tới !
Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu
tạo,
dệt tấm hình hài trong dạ mẫu
thân con.
Tạ ơn Chúa đã dựng nên con
cách lạ lùng,
công trình Ngài xiết bao kỳ
diệu !
Hồn con đây biết rõ mười
mươi.
Xương cốt con, Ngài không lạ
lẫm gì,
khi con được thành hình trong
nơi bí ẩn,
được thêu dệt trong lòng đất
thẳm sâu.
Con mới là bào thai, mắt Ngài
đã thấy ;
mọi ngày đời được dành sẵn
cho con
đều thấy ghi trong sổ sách
Ngài,
trước khi ngày đầu của đời
con khởi sự.
Lạy Chúa, xin dò xét để biết
rõ lòng con,
xin thử con cho biết những điều
con cảm nghĩ.
Xin Ngài xem con có lạc vào
đường gian ác
thì dẫn con theo chính lộ
ngàn đời.
(Tv 139,1-6.13-16.23-24)
Nguồn: tgpsaigon.net