Lời Chúa:
Lc 15, 1-3.11-32
Tất cả những người thu thuế và những người tội
lỗi thường đến gần Ðức Giêsu mà nghe Người. Còn những người thuộc phái Pharisêu
và các kinh sư thì lẩm bẩm: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với
chúng”.
Ðức Giêsu mới kể cho họ dụ ngôn này: “Một người
kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng: “Thưa cha, xin cho con
phần tài sản con được hưởng”. Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày
sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng
đãng, phung phí tài sản của mình. Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy
ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng
thiếu, nên phải đi ở cho một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng
chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng
ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: “Biết bao nhiêu người làm công cho
cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về
cùng cha và thưa với người: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha,
chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha
vậy’.
Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta
còn ở đàng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm
chồm anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con nói rằng: “Thưa cha, con thật
đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa...” Nhưng người
cha liền bảo các đầy tớ rằng: “Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn
vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, Rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để
chúng ta mở tiệc ăn mừng ! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay
lại tìm thấy”. Và họ bắt đầu ăn mừng.
Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng.
Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người
đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời: “Em cậu đã về, và cha cậu
đã làm thịt con bê béo, vì được lại cậu ấy mạnh khoẻ”. Người anh cả liền nổi
giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha: “Cha ơi,
đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa
bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng
con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về,
thì cha lại giết bê béo ăn mừng!”
Nhưng người cha nói với anh ta: “Con à, lúc nào
con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải
ăn mừng và hoan hỉ, vì em con đây đã chết, nay lại sống, đã mất, nay lại tìm
thấy”.
Suy niệm:
Tâm
sự của Con Thứ
Người
ta hay bảo là tôi bất hiếu.
Cha còn
sống mà đòi chia gia tài, rồi bỏ nhà ra đi.
Thật ra
sống với cha và người anh mãi rồi cũng chán.
Tôi muốn
thay đổi môi trường bị bó hẹp.
Có những
vùng xa vẫy gọi, đến đó chắc vui hơn.
Cha tôi
là người thương con và tôn trọng tự do của con,
nên ông
chẳng phản đối gì, ông nghĩ là tôi đã đủ khôn lớn.
Thế là
tôi lên đường, tự tin và kiêu hãnh.
Tôi đã
tận hưởng những khoái lạc chỉ có trong mơ,
và chẳng
mấy chốc, khối gia tài lớn đã tiêu tán.
Khi tôi
tay trắng thì nạn đói ập đến vùng ấy.
Tôi phải
đi chăn heo cho một người dân trong vùng,
nhưng vẫn
không tránh được cái đói hành hạ.
Tôi bị
vỡ mộng vì cái vùng mà tôi tưởng là thiên đàng
lại là
cái vùng đói, vùng đưa tôi đến chỗ ở đợ.
Khi rơi
vào sự cùng quẫn và bị đe dọa bởi cái chết,
tôi liền
nghĩ đến chuyện trở về với cha.
Tôi chợt
hiểu tất cả là do tôi, do tội của tôi.
Nếu trở
về, tôi sẽ phải đối diện với nhiều thách đố.
Cha tôi
và người anh cả có đón nhận tôi không?
Gia
nhân và hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ sao về tôi?
Chẳng
ai muốn trở về trong nhục nhã, xấu hổ.
Dù sao
tôi cũng phải về, không chỉ vì sắp chết đói,
nhưng để
nói một lời xin lỗi cha tôi.
Tâm
sự của Con Cả
Từ
ngoài đồng về, được gia nhân báo cho biết
cả nhà
đang ăn mừng vì anh con thứ trở về,
tôi nổi
giận, như phát điên lên.
Tôi không
thể vào nhà để dự tiệc được.
Mở đại
tiệc với bê béo, có khách mời, có ca vũ nhạc,
để mừng
đứa con hư hỏng trở về,
tôi
không hiểu sao cha tôi lại làm chuyện như vậy.
Khi cha
tôi đi ra, năn nỉ tôi vào,
tôi đã
nói thẳng với cha về sự bất công tôi phải chịu.
Bao năm
phụng dưỡng cha, chẳng được một con dê nhỏ,
còn đứa
con phung phá trở về lại giết bê béo ăn mừng.
Nhiều
người cho rằng vào nhà ăn mừng là chuyện dễ.
Họ đâu
biết rằng làm sao dự tiệc được khi không vui,
làm sao
ngồi cạnh người mà tôi không muốn nhìn mặt.
Tôi thấy
rõ cha tôi vui như chưa bao giờ vui đến thế.
Nhưng
tôi xin lỗi, tôi không thể vui với cha tôi được.
Tôi như
người đứng ngoài, lạnh lùng, dửng dưng.
Tâm
sự của Người Cha
Có người
bảo tôi là người cha nhu nhược,
vì tôi
đã chạy ra để đón đứa con thứ,
đã đi
ra năn nỉ đứa con cả.
Họ
không hiểu được tấm lòng của người cha,
chẳng
muốn mất đứa con nào, vì cả hai đều quý.
Tôi
không đi tìm đứa con thứ, vì biết nó sẽ trở về.
Tôi đã
ngóng trông và thấy nó trước khi nó thấy tôi.
Khi ôm
chầm lấy nó mà hôn, tôi không thấy mùi heo.
Tôi chỉ
thấy mùi quen thuộc của con tôi,
đứa con
đã mất nay lại thấy, đã chết nay sống lại.
Tiếc là
đứa con cả không hiểu tôi.
Phải nhận
nó là đứa con tử tế, lúc nào cũng ở với cha,
nhưng
nó cứ tưởng cha chỉ yêu đứa nào tử tế thôi.
Nó
không biết là tôi yêu cả đứa con hư hỏng,
thậm
chí có vẻ yêu nhiều hơn, khi nó ăn năn trở về.
Nó phàn
nàn và ganh tỵ vì nghĩ tôi không công bằng,
nên tôi
phải nhắc nhở: tất cả cơ nghiệp này là của nó.
Bữa tiệc
này sẽ chẳng trọn vẹn nếu nó vẫn không vào.
Tôi muốn
hai đứa con tôi ngồi bên nhau.
Tôi muốn
đứa con cả nói với con thứ của tôi:
“Em cứ ở
nhà, đừng đi nữa, cha và anh sẽ lo cho em!”
Cầu nguyện:
Lạy Thầy Giêsu,
thật là khó khi phải giữ thái độ khoan dung
đối với những ai đang gây ra bất công và đau
khổ
cho bao người trên thế giới và trong Giáo Hội.
Chúng con muốn bứng gốc sự dữ ra khỏi địa cầu,
và làm cho Giáo Hội chỉ gồm những người thánh
thiện.
Nhưng lạy Thầy Giêsu,
Thầy lại muốn chúng con để cỏ lùng sống chung
với lúa,
và để cả hai cùng lớn lên cho đến mùa gặt.
Chúng con hiểu tại sao ác nhân vẫn tung
hoành,
và Xatan dường như thắng thế trong cuộc chiến
hiện tại.
Thầy cho chúng con thấy khuôn mặt của Chúa
Cha,
Đấng kiên nhẫn chờ con người hối cải,
Đấng cho mặt trời sáng trên kẻ dữ,
và mưa rơi trên ác nhân.
Thầy cũng cho chúng con thấy khuôn mặt của Thầy,
Đấng không bẻ gãy cây lau bị giập,
không làm tắt tim đèn còn khói.
Xin Thầy dạy chúng con biết cách chấp nhận
cuộc xung đột kéo dài đến tận thế
giữa con cái ánh sáng và con cái tối tăm,
giữa lúa tốt và cỏ lùng.
Và xin cho chúng con tin rằng
chiến thắng cuối cùng
sẽ thuộc về ánh sáng và sự thiện,
công lý và tình yêu.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.