Lời Chúa: Ga 16, 20-23a
Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Thầy bảo thật
anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng. Anh em sẽ lo
buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui. Khi sinh con, người đàn
bà lo buồn vì đến giờ của mình; nhưng sinh con rồi, thì không còn nhớ đến cơn
gian nan nữa, bởi được chan chứa niềm vui vì một con người đã sinh ra trong thế
gian. Anh em cũng vậy, bây giờ anh em lo buồn, nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em,
lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm vui của anh em, không ai lấy mất được. Ngày
ấy, anh em không còn phải hỏi Thầy gì nữa. Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em
mà xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy.”
Suy niệm:
Hiếm khi một đoạn Tin
Mừng ngắn
mà lại có nhiều từ
nói đến niềm vui, nỗi buồn như vậy.
Khi sắp bước vào cuộc
Khổ nạn,
Đức Giêsu không giấu
các môn đệ về những thử thách đang chờ họ.
Khóc lóc, lo buồn,
than van là những điều họ sẽ phải trải qua (c. 20).
Nhưng tâm trạng đó
chỉ là tạm thời.
Niềm vui khi thấy
Thầy phục sinh mới là điều còn mãi (c. 22).
Không có một Kitô
giáo buồn.
Niềm vui là một trong
những nét đặc trưng của Kitô giáo,
bởi lẽ Kitô giáo phát
sinh từ Tin Mừng rộn rã, từ tiếng reo Halleluia :
Đức Kitô đã sống lại
rồi và đang ở giữa cộng đoàn tín hữu.
Niềm vui ấy vẫn được
diễn tả qua nhiều hình thức,
qua tiếng chuông
chiều cao vút của nhà thờ,
qua các bài thánh ca
dìu dặt đưa hồn bay lên gặp Đấng Tuyệt đối,
qua những nụ cười
tươi và tà áo muôn màu của giáo dân đi lễ mỗi Chúa nhật.
Nhưng niềm vui không
chỉ có ở nơi nhà thờ, mà còn ở mọi nơi.
Niềm vui trên khuôn
mặt một nữ tu cúi xuống vết thương của người phong.
Niềm vui háo hức của
một thanh niên bỏ tất cả để xin vào nhà Tập.
Niềm vui bình an của
những vị tử đạo Việt Nam trên đường ra pháp trường.
Không thể hình dung
một Kitô giáo mà không có niềm vui.
Kitô giáo buồn thì
chẳng phải là Kitô giáo nữa.
Thế giới hôm nay có
quá nhiều cách để làm cho người ta vui.
Niềm vui dường như có
thể mua được bằng tiền.
Người ta tưởng càng
sở hữu nhiều, càng hưởng thụ nhiều thì càng vui.
Nhưng chính lúc đó
người ta lại rơi vào sự buồn chán.
Thế giới hôm nay là
một thế giới buồn.
Ba mươi ngàn người
Nhật tự tử trong một năm.
Hiện nay ở Hàn Quốc
đang lan rộng tình trạng tự tử tập thể.
Khi đời sống vật chất
quá đầy đủ, thừa mứa,
người ta lại không
biết mình sống để làm gì.
Kitô giáo phải có khả
năng đem lại niềm vui cho thế giới,
không phải thứ niềm
vui rẻ tiền, vì mua được một trận cười thâu đêm,
nhưng là thứ niềm vui
của người tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
Người mẹ phải chịu
buồn phiền, đau đớn khi sinh con,
nhưng sinh rồi thì
vui sướng, chẳng còn nhớ đến chuyện vượt cạn (c. 21).
Kitô giáo không né
tránh đau khổ, cũng không tìm con đường diệt khổ,
nhưng đón lấy đau khổ
và tìm thấy ý nghĩa của nó trong tình yêu.
Như người mẹ chịu đau
để đứa con chào đời,
người Kitô hữu vui
sướng vì thấy hoa trái của những gian truân thử thách.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu,
các
sách Tin Mừng chẳng khi nào nói Chúa cười,
nhưng
chúng con tin Chúa vẫn cười
khi
thấy các trẻ em quấn quýt bên Chúa.
Chúa
vẫn cười khi hồn nhiên ăn uống với các tội nhân.
Chúa
đã cố giấu nụ cười trước hai môn đệ Emmau
khi
Chúa giả vờ muốn đi xa hơn nữa.
Nụ
cười của Chúa đi đôi với Tin Mừng Chúa giảng.
Nụ
cười ấy hòa với niềm vui
của
người được lành bệnh.
Lạy
Chúa Giêsu,
có
những niềm vui
Chúa
muốn trao cho chúng con hôm nay,
có
sự bình an sâu lắng Chúa muốn để lại.
Xin
dạy chúng con biết tươi cười,
cả
khi cuộc đời chẳng mỉm cười với chúng con.
Xin
cho chúng con biết mến yêu cuộc sống,
dù
không phải tất cả đều màu hồng.
Chúng
con luôn có lý do để lo âu và chán nản,
nhưng
xin đừng để nụ cười tắt trên môi chúng con.
Ước
gì chúng con cảm thấy hạnh phúc,
vì
biết mình được Thiên Chúa yêu thương
và
được sai đi thông truyền tình thương ấy. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.