KINH TRUYỀN TIN VỚI ĐỨC THÁNH CHA
Lễ Lá năm A (05.04.2020)

BỊ PHẢN BỘI VÀ BỊ RUỒNG BỎ

Ngọc Yến - Vatican

Vatican News (05.04.2020) - Sáng Chúa nhật 05/4/2020 tại Vatican, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành Lễ Lá, tưởng niệm biến cố Chúa Giêsu khải hoàn vào thành Giêrusalem. Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu tái khám phá: cuộc sống không có ích gì nếu không phục vụ người khác. Và với các bạn trẻ, Đức Cha mời gọi: Đừng sợ tiêu hao cuộc sống vì Chúa và cho người khác.

Do đại dịch virus corona, Thánh lễ được cử hành tại bàn thờ Ngai tòa thánh Phêrô, bên trong đền thờ, nghĩa là bàn thờ phía sau bàn thờ tuyên xưng đức tin và không có sự tham dự của giáo dân. Chúa nhật Lễ Lá 05/04 cũng là Ngày Quốc Tế giới trẻ lần thứ 35 được cử hành ở cấp giáo phận về chủ đề: “Này bạn trẻ, Ta bảo con: hãy chỗi dậy” (x. Lc 7,14).

Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha:

Chúa phục vụ chúng ta

Đức Giêsu đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ” (Pl 2,7).

Chúng ta hãy để cho những lời này của Thánh Phaolô dẫn chúng ta vào những ngày thánh thiêng này. Trong những ngày này, Lời Chúa như một điệp khúc cho thấy Chúa Giêsu như một tôi tớ: Thứ Năm Tuần Thánh, Chúa là một đầy tớ rửa chân cho các môn đệ; Thứ Sáu Tuần Thánh Chúa được giới thiệu như một tôi tớ đau khổ và chiến thắng (Is 52, 13); và ngày mai, lời ngôn sứ Isaia nói về Chúa: “Đây là người tôi tớ Ta nâng đỡ” (Is 42,1). Thiên Chúa đã cứu độ chúng ta bằng cách phục vụ chúng ta. Chúng ta thường nghĩ rằng chúng ta là những người phục vụ Chúa. Không, chính Chúa phục vụ chúng ta cách nhưng không, bởi vì Chúa yêu thương chúng ta trước. Thật khó để yêu nếu không để mình được yêu. Và còn khó phục vụ hơn nếu chúng ta không để cho chính mình được Thiên Chúa phục vụ.

Nhưng Chúa đã phục vụ chúng ta như thế nào? Bằng cách hiến mạng sống mình vì chúng ta. Đối với Thiên Chúa, chúng ta rất quý giá và Ngài đã phải trả cái giá rất đắt vì chúng ta. Thánh Angela thành Foligno đã làm chứng là đã nghe được những lời này của Chúa Giêsu: “Tình yêu Ta dành cho con không phải là một trò đùa”. Tình yêu Người dành cho chúng ta đã khiến Người hy sinh chính mình cho chúng ta, nhận lấy nơi mình tất cả những tội lỗi của chúng ta. Điều làm chúng ta kinh ngạc là: Thiên Chúa đã cứu độ chúng ta bằng cách gánh lấy mọi án phạt tội lỗi của chúng ta. Ngài không phàn nàn kêu trách, nhưng với sự khiêm nhường, kiên nhẫn và vâng lời của một người tôi tớ, và chỉ bằng sức mạnh của tình yêu. Và Chúa Cha đã nâng đỡ sự phục vụ của Chúa Giêsu: Chúa Cha không đánh bại cái ác đã nghiền nát Chúa Giêsu, nhưng đã nâng đỡ Người trong đau khổ, để rồi cái ác của chúng ta chỉ có thể chiến thắng bằng sự thiện, chỉ có thể chiến thắng hoàn toàn bằng tình yêu, một tình yêu cho đến tận cùng.

Thiên Chúa đã phục vụ chúng ta đến mức trải qua những cảnh huống đau khổ nhất của một người khi yêu, đó là phản bội và ruồng bỏ.

Phản bội

Chúa Giêsu đã chịu sự phản bội của người môn đệ đã bán mình và của người môn đệ đã chối mình. Người bị phản bội bởi những ai đã từng hoan hô ca ngợi, rồi sau đó lại la lên: “Đóng đinh nó vào thập giá” (Mt 27,2). Chúa bị phản bội bởi chính thể chế tôn giáo đã kết án Người bất công và bởi thể chế chính trị đã rửa tay chối bỏ trách nhiệm. Chúng ta hãy nghĩ đến những phản bội lớn nhỏ mà mình đã phải chịu đựng trong cuộc sống. Thật là kinh khủng khi chúng ta phát hiện ra rằng niềm tin mà chúng ta đặt vào lại bị lừa dối. Tận thẳm sâu tâm hồn nảy sinh một sự thất vọng chán nản, và cuộc sống dường như không còn ý nghĩa. Điều này xảy ra bởi vì chúng ta được sinh ra để được yêu thương và để yêu thương, và điều đau khổ hơn cả đó là khi bị người đã hứa trung thành và gần gũi với mình phản bội. Chúng ta cũng không thể tưởng tượng nổi Thiên Chúa đau khổ thế nào khi bị phản bội, vì Thiên Chúa là tình yêu.

Chúa đã chữa lành chúng ta

Hãy nhìn vào chính tâm hồn mình. Nếu thành thật với chính mình, chúng ta sẽ thấy sự thất tín của chúng ta. Biết bao lần giả dối, giả hình và sai lầm! Biết bao nhiêu ý hướng phản bội! Biết bao lần thất hứa! Biết bao quyết tâm chưa hoàn thành! Chúa biết tâm hồn chúng ta rõ hơn chúng ta biết về mình. Ngài biết chúng ta yếu đuối và hay đổi thay thế nào. Ngài biết chúng ta vấp ngã bao nhiều lần, biết chúng ta đứng lên khó đến thế nào, và Ngài biết việc chữa lành những tổn thương khó đến dường nào. Và Chúa đã làm gì để đến gặp gỡ chúng ta, để phục vụ chúng ta? Người đã nói qua ngôn sứ: "Ta sẽ chữa chúng khỏi tội bất trung, sẽ yêu thương chúng hết tình" (Hs 14, 5). Người đã chữa lành chúng ta bằng cách nhận lấy nơi mình sự bất trung của chúng ta, xóa bỏ sự phản bội chúng ta. Vì thế, thay vì chán nản vì sợ thất bại, chúng ta có thể ngước nhìn lên Cây Thánh Giá, đón nhận vòng tay của Thiên Chúa và thưa: “Lạy Chúa Giêsu, đây chính là sự bất tín của con, sự bất tín mà Chúa đã nhận lấy vào nơi mình. Chúa mở rộng vòng tay với con, Chúa phục vụ con bằng tình yêu, và tiếp tục nâng đỡ con ... Và nhờ thế con sẽ tiến bước! ".

Bị bỏ rơi

Trong Tin mừng hôm nay, từ trên Thánh giá, Chúa Giêsu chỉ nói một câu: "Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?" (Mt 27,46). Đó là những lời rất mạnh. Chúa Giêsu đã chịu đau khổ vì bị các môn đệ bỏ rơi, họ đã chạy trốn hết. Nhưng Chúa Cha vẫn ở bên Người. Giờ đây, trong vực thẳm cô đơn, lần đầu tiên Chúa Giêsu gọi Cha bằng tên chung là "Thiên Chúa". Và Người kêu “lớn tiếng”  "tại sao" với một giọng thảm thiết: "Tại sao Chúa nỡ lòng ruồng bỏ con". Đây thực sự là những lời của Thánh vịnh (Tv 22, 2): những lời này nói với chúng ta rằng Chúa Giêsu cũng nghiệm thấy nỗi u sầu và hoang vắng tột cùng trong lời cầu nguyện của mình. Nhưng thực tế là chính Người đã kinh qua nỗi đau khổ ấy: Người đã kinh nghiệm mình bị bỏ rơi đến tột cùng, và các Tin mừng đã làm chứng khi trích dẫn những lời chính Người thốt lên: Elì, Elì, lemà sabactàni? "Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?" (Mt 27,46).

Niềm an ủi

Tại sao tất cả những điều này lại xảy ra? Một lần nữa, điều ấy xẩy ra là vì chúng ta, để phục vụ chúng ta. Bởi vì khi chúng ta cảm thấy bị dồn vào chân tường, khi thấy mình đi vào ngõ cụt, không có ánh sáng và không có lối thoát, khi dường như ngay cả Thiên Chúa cũng không đáp lại, chúng ta hãy nhớ rằng chúng ta không cô đơn. Chúa Giêsu đã kinh nghiệm thấy mình hoàn toàn bị bỏ rơi, trong tình cảnh mà từ trước đến giờ Ngài chưa bao giờ trải qua để liên đới với chúng ta trong mọi sự. Người đã làm điều đó cho tôi, cho anh chị em, và để nói với anh chị em: "Đừng sợ, các con không cô đơn. Thầy đã trải qua mọi nỗi u sầu của các con để mãi mãi ở bên các con. Đó là mức độ Chúa Giêsu phục vụ chúng ta: Người đã đi xuống vực thẳm của những đau khổ tàn khốc nhất của chúng ta, mà đỉnh điểm là bị phản bội và bị ruồng bỏ. Hôm nay, trong thảm kịch của đại dịch, trước rất nhiều điều dường như chắc chắn lại đang vỡ vụn, trước rất nhiều kỳ vọng bị phản bội, trong cảm giác bị ruồng bỏ đè nặng con tim chúng ta, Chúa Giêsu nói với mỗi người: “Hãy can đảm, hãy mở lòng cho tình yêu của Ta. Con sẽ cảm nhận được niềm an ủi của Thiên Chúa, Đấng nâng đỡ con”.

Anh chị em thân mến, đặt mình trước mặt Chúa, Đấng đã phục vụ chúng ta, phục vụ cho đến mức bị phản bội và bị ruồng bỏ, chúng ta có thể làm gì? Chúng ta có thể chối rằng mình không phản bội Đấng mà vì Người chúng ta được dựng nên, chúng ta có thể chối rằng mình không bỏ điều thực sự quan trọng trong đời sống của mình. Chúng ta được đặt để trong thế giới này để yêu mến Thiên Chúa và tha nhân. Tất cả sẽ qua đi, chỉ còn lại điều này. Thảm kịch chúng ta đang trải qua thôi thúc chúng ta nghiêm túc thực hiện những gì là nghiêm túc, không để mình bị hư mất trong những điều tầm thường. Thảm kịch này cũng thôi thúc chúng ta tái khám phá ra rằng: cuộc sống không có ích gì nếu nó không được sử dụng để phục vụ người khác.

Sống để phục vụ

Vì cuộc sống được đo bằng tình yêu. Vì vậy, trong những ngày thánh thiêng này, tại nhà, chúng ta hãy đứng trước Đấng bị đóng đinh, thước đo đầy đủ nhất của tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta. Và đứng trước Thiên Chúa, Đấng phục vụ chúng ta đến mức hiến mạng sống mình, chúng ta hãy xin ân sủng sống để phục vụ. Chúng ta hãy tìm cách đến với những ai đang đau khổ, những người cô đơn và thiếu thốn. Chúng ta không chỉ nghĩ về những gì chúng ta đang thiếu, mà là những điều tốt đẹp chúng ta có thể làm cho người khác.

Đây là người tôi tớ Ta nâng đỡ. Chúa Cha, Đấng đã nâng đỡ Chúa Giêsu trong Cuộc Khổ Nạn, cũng nâng đỡ chúng ta trong nỗ lực phục vụ của mình. Yêu thương, cầu nguyện, tha thứ, quan tâm đến người khác, trong gia đình cũng như ngoài xã hội, có thể phải trả giá. Điều này giống như đường Thánh giá. Nhưng đó là con đường phục vụ, là con đường chiến thắng, con đường mà Chúa dùng để cứu độ và ban tặng sự sống cho chúng ta.

Nói có với tình yêu

Tôi muốn nói điều này đặc biệt với các bạn trẻ nhân ngày đã dành riêng cho các bạn suốt 35 năm qua. Các con thân mến, các con hãy nhìn vào những anh hùng thực sự xuất hiện trong những ngày này: họ không phải là những người nổi tiếng, giàu có hay thành đạt; đúng hơn, họ là những người dấn thân hết mình để phục vụ người khác. Hãy cảm nhận chính mình được kêu gọi để đặt cuộc sống của các bạn vào cuộc đời. Đừng ngại cống hiến cuộc sống của mình cho Chúa và cho người khác, các con sẽ được nhận lại! Bởi vì sự sống là một món quá, một hồng ân mà chúng ta chỉ nhận được khi biết trao ban; và niềm vui sâu xa nhất của chúng ta đến từ việc chúng ta nói "có" với tình yêu, chứ không nói “nếu” và không nói “nhưng”. Như Chúa Giêsu đã làm cho chúng ta, không nói “nếu” và không nói “nhưng” với tình yêu.

Nguồn: vaticannews.va/vi (05.4.2020)

Đọc thêm: