Bài Ðọc I: Ðnl 8, 2-3. 14b-16a
"Người sẽ ban cho các ngươi của ăn mà các ngươi và cha ông các ngươi chưa từng biết tới".
Bài trích sách Ðệ Nhị Luật.
Môsê nói cùng dân chúng rằng: "Các ngươi hãy nhớ tất cả đoạn đường mà Chúa là Thiên Chúa các ngươi đã dẫn đưa các ngươi qua sa mạc suốt bốn mươi năm, để rèn luyện và thử thách các ngươi, để biết các điều bí ẩn trong lòng các ngươi và xem các ngươi có tuân giữ lề luật của Người hay không? Người đã để các ngươi vất vả thiếu thốn, và ban cho các ngươi manna làm của ăn mà các ngươi và cha ông các ngươi chưa từng biết tới, để tỏ cho các ngươi thấy rằng: Con người sống không nguyên bởi bánh, mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra.
"Các ngươi hãy nhớ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, Ðấng đã dẫn đưa các ngươi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi cảnh nô lệ. Và Người là Ðấng đã dẫn các ngươi vào nơi hoang địa mênh mông và kinh khủng có nhiều rắn hổ lửa, bò cạp, rắn lục, và không có một giọt nước nào; Người đã khiến nước từ tảng đá cứng rắn vọt ra. Trong hoang địa, Người đã nuôi các ngươi bằng manna mà cha ông các ngươi chưa từng biết tới".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 147, 12-13. 14-15. 19-20.
Ðáp: Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa (c. 12a).
Xướng: 1) Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa. Hãy ngợi khen Thiên Chúa của ngươi, hỡi Sion! vì Người giữ chặt các then cửa ngươi, Người chúc phúc cho con cái ngươi trong thành nội.
Ðáp: Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa (c. 12a).
2) Người đã sai lời Người xuống cõi trần ai, và lời Người lanh chai chạy rảo. Người khiến tuyết rơi như thể lông cừu, Người gieo rắc sương đông như tro bụi trắng.
Ðáp: Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa (c. 12a).
3) Người đã loan truyền lời Người cho Giacóp, những thánh chỉ và huấn lệnh Người cho Israel. Người đã không làm cho dân tộc nào như thế, Người đã không công bố cho họ các huấn lệnh của Người.
Ðáp: Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa (c. 12a).
Bài Ðọc II: 1 Cr 10, 16-17
"Có một tấm bánh, nên chúng ta tuy nhiều, cũng chỉ là một thân thể".
Bài trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, chén chúc tụng mà chúng ta cầm lên chúc tụng Chúa chẳng phải là thông hiệp với máu Chúa Kitô sao? Tấm bánh mà chúng ta bẻ ra chẳng phải là thông phần vào Mình Chúa đó sao? Vì có một tấm bánh, nên chúng ta tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể, vì hết thảy chúng ta thông phần cùng một tấm bánh.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 6, 51-52
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời". - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 6, 51-59
"Thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân Do-thái rằng: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế gian được sống". Vậy người Do-thái tranh luận với nhau rằng: "Làm sao ông này có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?" Bấy giờ Chúa Giêsu nói với họ: "Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu các ngươi không ăn thịt Con Người và uống máu Ngài, các ngươi sẽ không có sự sống trong các ngươi. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết. Vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy. Cũng như Cha là Ðấng hằng sống đã sai Ta, nên Ta sống nhờ Cha, thì kẻ ăn Ta, chính người ấy cũng sẽ sống nhờ Ta. Ðây là bánh bởi trời xuống, không phải như cha ông các ngươi đã ăn manna và đã chết. Ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời".
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
“Lúc đó tôi biết thế nào tôi cũng chết
nhưng tôi muốn con tôi được sống”
Ðó là lời của bà Susanna sau khi được cứu
trong trận động đất ở Ácmêni vào tháng
12-1987.
Trong số hàng ngàn người bị vùi lấp dưới đống
gạch,
có hai mẹ con bà Susanna may mắn còn sống sót.
Cô con gái bốn tuổi đòi uống nước.
Tìm đâu ra nước khi hai mẹ con không có lối
ra?
Tình mẫu tử đã gợi lên cho bà một ý nghĩ táo bạo,
đó là rạch ngón tay mình chảy máu để cho con
mút.
Ðứa bé đã đỡ khát nhờ máu người mẹ.
Nó đã sống cho đến khi cả hai mẹ con được cứu.
Câu truyện trên giúp ta hiểu phần nào bí tích
Thánh Thể.
Ðức Giêsu đã chết để chúng ta được sống.
Ngài chấp nhận chịu đổ máu qua cái chết thập
giá,
và Ngài muốn máu Ngài trở nên thức uống cho
chúng ta.
Trong các nhà thờ, vào dịp lễ Giáng sinh,
thường có những người ngoài Kitô giáo đến dự lễ.
Cũng có ít người tò mò lên “ăn bánh thánh”.
Họ ngạc nhiên vì tấm bánh mỏng manh, nhạt nhẽo.
Nhưng họ sẽ ngạc nhiên hơn nhiều nếu chúng ta
bảo họ:
“Ăn tấm bánh đó là ăn thịt Chúa,
uống chén rượu đó là uống máu Chúa”.
Thật là kinh khủng, làm sao có chuyện như vậy?
Ðây là mầu nhiệm đức tin, không dễ giải thích
cho người ngoài.
Tất cả bắt đầu từ ước muốn lạ lùng của Ðức
Giêsu.
Ngài muốn nuôi nhân loại bằng chính con người
Ngài.
Ngài muốn trở thành đồ ăn thức uống cho nhân
loại:
“Các con hãy cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy.
Các con hãy cầm lấy mà uống, đây là Máu Thầy”.
Mình và Máu tượng trưng toàn thể con người Ðức
Giêsu.
Nên khi rước lễ, ta không chỉ rước thịt mình
Ngài,
mà rước lấy cả con người Ngài dưới dạng tấm
bánh.
Rước lễ là gắn bó với một ngôi vị:
“Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì ở
lại trong tôi
và tôi ở lại trong người ấy”
(c.56).
Rước lễ không phải là đón nhận một xác chết,
nhưng là gặp gỡ Ðức Giêsu đã chết và nay đã phục
sinh.
“Như tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào,
kẻ ăn tôi cũng sẽ sống nhờ tôi như vậy” (c.57).
Rước lễ là đón lấy sự sống từ Ðấng đang sống,
cũng là sự sống duy nhất bắt nguồn từ Chúa
Cha.
Hôm nay, Ðức Giêsu phục sinh có một lối hiện
diện mới mẻ.
Ngài không hiện diện dưới dạng một con người,
nhưng dưới dạng đồ ăn, đồ uống.
Như thế cả vật chất bất động cũng được nâng
lên,
cả lao công của con người cũng được thánh hiến.
Vật chất trở thành biểu tượng cho sự hiện diện
thần linh.
Vật chất có chỗ trong thế giới của Thiên Chúa.
Ước gì thế giới vật chất ở quanh ta
cũng nên thánh, nhờ được chia sẻ trong yêu
thương.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
có một ngọn đèn dầu gần
Nhà Tạm,
ngọn đèn đỏ mời con dừng
bước chân,
và nhắc con về sự hiện
diện của Chúa.
Con mong sự hiện diện
ấy lan tỏa khắp nơi,
để đâu đâu cũng thấy
những ngọn đèn đỏ.
Nơi xóm nghèo mùa mưa
nhớp nháp,
nơi lớp học tình
thương lúc chiều tà,
nơi những trung tâm
phục hồi nhân phẩm,
nơi bảo sanh viện
nâng niu sự sống của trẻ thơ,
nơi khách sạn năm
sao, noi quán bia đầu ngõ,
nơi các tiệm cho mướn
băng video,
noi tình yêu trong ngần
của đôi bạn trẻ...
Nhưng lạy Chúa, trước
hết,
xin cho đời con là một
ngọn đèn,
xin cho chúng con là những
ngọn đèn màu đỏ,
mời người ta dừng lại,
trầm tư,
và gặp được Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.