ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

KINH TRUYỀN TIN

Quảng trường thánh Phêrô

Chúa nhật, ngày 18/11/2018

[hình và video]

Anh chị em thân mến,

Trong đoạn Tin mừng Chúa nhật này (x. Mc 13:24-32), Chúa muốn chỉ bảo các môn đệ về những biến cố trong tương lai. Trước hết, đó không phải là một bài diễn văn về ngày tận thế, mà là lời mời gọi sống tốt hiện tại, tỉnh thức và luôn sẵn sàng cho ngày chúng ta được gọi để giải trình về cuộc sống của mình.

Chúa Giêsu nói: “Trong những ngày đó, sau cơn gian nan ấy, thì mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng không còn chiếu sáng, các ngôi sao từ trời sa xuống” (câu 24-25). Những lời này khiến chúng ta hình dung ra trang đầu tiên của Sách Sáng thế, câu chuyện về sự sáng tạo: mặt trời, mặt trăng, các vì sao - từ thuở ban đầu đã tỏa sáng theo trật tự của chúng và mang lại ánh sáng, một dấu hiệu của sự sống - được mô tả ở đây trong sự suy tàn của chúng, khi chúng rơi vào bóng tối và hỗn loạn, một dấu hiệu của sự kết thúc. Thay vào đó, ánh sáng trong ngày cuối cùng sẽ là ánh sáng duy nhất và mới mẻ: sẽ là ánh sáng của Chúa Giêsu đến trong vinh quang cùng với các thánh. Trong cuộc gặp gỡ đó, cuối cùng chúng ta sẽ thấy dung nhan của Người trong ánh sáng tràn đầy của Ba Ngôi; một dung nhan chiếu tỏa tình yêu, trước dung nhan đó, mỗi con người cũng sẽ xuất hiện với toàn bộ sự thật.

Lịch sử nhân loại, cũng như lịch sử từng cá nhân chúng ta, không thể không thể được hiểu như là một sự hình thành đơn giản bởi các từ ngữ và sự kiện không có ý nghĩa. Nó thậm chí không thể được giải thích dưới cái nhìn định mệnh, như thể tất cả mọi thứ đã được sắp đặt trước theo một số phận, và nó tước đi mọi không gian tự do, ngăn cản việc thực hiện những lựa chọn là kết quả của một quyết định thực sự. Trong Tin Mừng hôm nay, thay vào đó, Chúa Giêsu nói rằng lịch sử của dân tộc và của các cá nhân có một mục tiêu và một mục tiêu để đạt được: cuộc gặp gỡ dứt khoát với Chúa. Chúng ta không biết thời gian cũng như cách thức mà nó sẽ xảy ra; Chúa đã khẳng định rằng “không ai biết, ngay cả thiên sứ trên trời và người Con” (c. 32); mọi thứ đều được giữ kín trong mầu nhiệm của Chúa Cha. Tuy nhiên, chúng ta biết, một nguyên tắc cơ bản mà chúng ta phải đối diện: "Trời và đất sẽ qua đời nhưng lời của Ta sẽ không qua" (c. 31). Điểm quan trọng thực sự là điều này. Vào ngày đó, mỗi người chúng ta sẽ phải hiểu nếu Lời của Con Thiên Chúa đã chiếu sáng sự hiện hữu cá nhân của mình, hay mình đã quay lưng lại với nó, thích tin tưởng vào lời nói của chính mình hơn. Nó sẽ là giây phút, hơn bao giờ hết, khi chúng ta phó thác chính mình một cách dứt khoát vào tình yêu của Chúa Cha và tín thác vào lòng thương xót của Ngài.

Không ai có thể thoát khỏi khoảnh khắc này. Sự mưu mô mà chúng ta thường có trong cách hành xử để có được hình ảnh về mình như chúng ta mong muốn, sẽ không còn hữu ích nữa; cũng thế, sức mạnh của tiền bạc và các phương tiện kinh tế mà chúng ta dự tính sẽ mua mọi thứ và mọi người, không còn có thể được sử dụng nữa. Chúng ta sẽ không có gì ngoài những gì chúng ta đã đạt được trong đời này bằng cách tin vào Lời của Ngài: tất cả và hư vô của những gì chúng ta đã kinh nghiệm hoặc quên thực hiện. Chúng ta chỉ còn có thể mang theo mình những gì mà chúng ta đã trao tặng, đã cho người khác.

Chúng ta cầu xin Đức Trinh nữ Maria khẩn cầu để việc nhận ra sự tạm bợ của mình trên thế gian này và giới hạn của mình không làm chúng ta chìm vào nỗi thống khổ, nhưng kêu gọi chúng ta có trách nhiệm với chính mình, với tha nhân của chúng ta, và với toàn thế giới.

Nguồn: vaticannews.va/vi