Lời Chúa:
Lc 16, 1-8
Một hôm, Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: “Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Anh hãy phúc trình về công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!” Người quản gia liền nghĩ bụng: “Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!”
"Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: “Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu ôliu”. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi”. Rồi anh ta hỏi người khác: “Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?” Người ấy đáp: “Một ngàn thùng lúa”. Anh ta bảo: “Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi”.
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.”
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay gợi cho ta câu chuyện về Mạnh Thường Quân.
Ông là tướng quân của nước Tề vào
thời Chiến Quốc.
Khi ông sai Phùng Huyên sang đất
Tiết đòi nợ về cho mình,
Phùng Huyên lại đốt giấy nợ của
nhiều người và tha luôn nợ cho họ.
Mạnh Thường Quân không hiểu hết
được ý nghĩa việc làm này.
Một năm sau, khi không được vua Tề
tin dùng nữa,
Mạnh Thường Quân phải lui về đất
Tiết để cư ngụ.
Dân chúng đổ xô ra đón ông như một
vị ân nhân đáng kính.
Bấy giờ ông mới hiểu việc làm khôn
ngoan trước đây của Phùng Huyên.
Bài Tin Mừng hôm nay có thể làm chúng ta bối rối.
Người quản gia bị mang tiếng là
phung phí tài sản của chủ.
Anh phải nghỉ việc, dù không rõ
tiếng tiếng đồn ấy có đúng không.
Anh không được bào chữa gì cho
chính mình.
Bây giờ anh chỉ lo chuyện tương
lai, sau khi thất nghiệp.
Anh suy nghĩ như một độc thoại:
“Mình sẽ làm gì đây?”
Và anh nhận ra những hạn chế của
mình về thân xác và tâm lý.
“Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì
hổ ngươi” (c. 3).
Dường như một ý nghĩ đã lóe lên
trong anh.
“Mình biết phải làm gì rồi, để sau
khi mất chức quản gia,
sẽ có người đón rước mình về nhà
họ!” (c. 4).
Anh quản gia chỉ có một thời gian ngắn để thu xếp trước khi ra đi.
Anh đã gọi các con nợ của chủ đến,
và trong tư cách là người còn có
quyền, anh cho họ tự tay viết lại giấy nợ.
Họ đều là người nợ ông chủ những số
nợ lớn.
Số nợ này được giảm đáng kể, dưới
sự gợi ý của anh quản gia.
Một trăm thùng dầu ôliu, nay chỉ
còn nợ năm mươi thôi.
Một ngàn giạ lúa, bây giờ chỉ còn
nợ năm trăm.
Dĩ nhiên đối với anh, tất cả
đều phải theo nguyên tắc có qua có lại.
Anh đã cho họ được hưởng lợi vào
lúc này,
thì hẳn họ sẽ phải nhớ đến anh lúc
anh sa cơ lỡ vận (c. 4).
Ông chủ chắc đã biết trò gian xảo của anh.
Những lời đồn đãi trước đây quả
không hoàn toàn vô căn cứ (c.1).
Đúng anh là một tên quản gia bất
lương.
Vậy mà ông chủ đã khen anh, điều
này làm chúng ta bị sốc.
Nhưng chủ không hề khen sự bất
lương của anh.
Ông chỉ khen anh về cách hành động
khôn khéo (c. 8).
Anh khôn khéo vì anh biết nghĩ ra
cách để tìm được bảo đảm cho mình,
dù đó chỉ là thứ bảo đảm vật chất ở
đời này có tính tạm bợ.
Đức Giêsu lấy làm tiếc vì con cái ánh sáng là chúng ta
lại không có được sự khôn ngoan như
con cái đời này.
Người ngoài đời có nhiều bí quyết
để làm giàu, để thành đạt.
Họ có đủ khôn khéo để công việc
kinh doanh được trôi chảy.
Họ dám có sáng kiến và dám liều để
đem ra thực hiện.
Ước gì chúng ta có sự khôn ngoan
đích thực và ngay thẳng,
nghĩa là biết khéo tận dụng mọi sự
mình có,
để được gặp Chúa ở đời này và được
hạnh phúc ở đời sau.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước
lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp
hơn.
Xin
giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới
đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.
Ước gì
chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước
Trời.
Và ước
gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.