Lời Chúa:
Lc 17, 7-10
Khi ấy, Đức Giêsu
nói với các môn đệ rằng: “Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn
chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: “Mau vào ăn cơm đi”, chứ không
bảo: “Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh
hãy ăn uống sau!”? Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh
truyền sao? Ðối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải
làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc
bổn phận đấy thôi.”
Suy niệm:
Vào thời
xưa, những tù binh bại trận phải làm nô lệ cho phe thắng.
Khi nhân phẩm của từng con người
chưa được nhận ra
thì chuyện mua bán nô lệ là chuyện
dễ hiểu (Xh 21, 21).
Dân Ítraen cũng có kinh nghiệm về
việc bị bắt làm nô lệ ở Ai-cập,
và kinh nghiệm được Thiên Chúa giải
phóng để trả lại tự do.
Những kinh nghiệm này khiến cho chế
độ nô lệ ở Ítraen bớt tàn nhẫn.
Người chủ không có quyền bạc đãi nô
lệ của mình (Xh 21, 26-27).
Có những nô lệ còn được trao trách
nhiệm quản trị thay cho chủ.
Nếu nô lệ là người Do thái thì sau
sáu năm phục vụ,
năm thứ bảy anh phải được trả tự do
(Xh 21, 2).
Hơn nữa, sách Lêvi còn nói đến việc
chuyển đổi biên chế
để một nô lệ Do thái trở thành
người làm công trong nhà (25, 39-55).
Tin Mừng
hôm nay là một dụ ngôn nói về chuyện một ông chủ.
Ông có một đầy tớ, hay đúng hơn ông
sở hữu một anh nô lệ (doulos).
Có một sự khác biệt lớn giữa nô lệ
và người làm công.
Anh nô lệ được mua về, và anh phải
hoàn toàn lệ thuộc vào chủ.
Khác với người làm công, anh nô lệ
không được đòi hỏi gì.
Người nô lệ phải làm mọi việc chủ
bảo làm
mà không được đòi lương hay bất cứ
ân huệ nào khác.
Đức Giêsu
mời các môn đệ đặt mình vào hoàn cảnh của ông chủ.
Có thể ông chỉ có một anh nô lệ
thôi,
nên anh vừa phải lo việc đồng áng,
vừa phải lo việc cơm nước.
Khi anh từ ngoài đồng về, sau cả
ngày làm việc,
sau khi đã vất vả đi cày hay đi
chăn chiên (c. 7),
liệu ông chủ có mời anh ngồi vào
bàn, ăn cơm tối với mình không?
Câu trả lời vào thời đó dĩ nhiên là
không.
Anh sẽ phải tiếp tục phục vụ chủ
bằng cách vào bếp, dọn bữa tối.
Khi bữa tối được dọn xong, khi ông
chủ ngồi ăn uống thảnh thơi,
thì anh nô lệ phải đứng hầu bàn,
thắt lưng gọn gàng trong tư thế của
người đang làm việc (c. 8).
Chỉ khi ông chủ ăn uống xong, bấy
giờ mới đến lúc anh ăn uống.
“Ông chủ có biết ơn anh nô lệ, vì
anh đã làm theo lệnh truyền không?”
Câu trả lời vào thời đó dĩ nhiên là
không.
Ông chủ chẳng phải trả công cho anh
nô lệ.
Và anh cũng không chờ bất cứ một
lời khen hay ân huệ nào từ ông chủ.
Anh hồn nhiên làm điều anh phải làm
mỗi ngày, thế thôi.
Dụ ngôn
này của Đức Giêsu gây sốc cho chúng ta ngày nay,
những người vất vả lo việc Chúa,
những người ít khi được nghỉ.
Chúng ta cũng thuộc về Chúa tương
tự như một nô lệ (Cv 4, 29).
Chúng ta làm điều phải làm (c. 10),
nhưng không như người làm công chờ
lương,
cũng không đòi tiếng khen, quyền
lợi, hay đặc ân nào khác từ chủ.
Người tông đồ giống như người đi
cày (Lc 9, 62),
chăn chiên (Cv 20, 28), hay hầu bàn
(Lc 22, 27).
Khi chu toàn mọi việc được giao,
vẫn nhận mình là đầy tớ vô dụng,
không một chút kiêu hãnh, đòi hỏi
công lao hay tự hào về thành quả.
Thanh thoát với chính những công
việc lớn lao mình đã làm,
siêu thoát khỏi cái tôi muốn phình
to bằng công đức,
đó là điều mà Đức Giêsu muốn nhắn
nhủ cho những ai làm việc cho Chúa.
Dù sao ta
không được phép nghĩ Thiên Chúa như một ông chủ tàn nhẫn.
Đức Giêsu đã mang lấy thân phận một
nô lệ để cứu chúng ta (Ph 2, 7).
Ngài đã sống như người hầu bàn cho
các môn đệ (Lc 22, 27).
Và Ngài sẽ cư xử như một người hầu
bàn ăn cho ta
khi Ngài đến mà thấy ta vẫn tỉnh
thức đợi chờ (Lc 12, 37).
Cầu nguyện:
Lạy
Ngôi Lời Thiên Chúa rất đáng mến,
xin dạy con biết sống quảng đại,
biết phụng sự Chúa cho xứng với uy linh Ngài,
biết cho đi mà không tính toán,
biết chiến đấu không ngại thương tích,
biết làm việc không tìm an nghỉ,
biết hiến thân mà không mong chờ phần thưởng nào
ngoài việc biết mình đã chu toàn Thánh Ý Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.