Lời Chúa: Lc 13, 22-30
Hồi ấy, trên đường lên
Giêrusalem, Ðức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. Có
kẻ hỏi Người: “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?”
Người bảo họ: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em
biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được. Một khi chủ nhà đã đứng
dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: ‘Thưa
ngài, xin mở cho chúng tôi vào!’, thì ông sẽ bảo anh em: ‘Các anh đấy ư? Ta
không biết các anh từ đâu đến!’ Bấy giờ anh em mới nói: ‘Chúng tôi đã từng được
ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của
chúng tôi’. Nhưng ông sẽ đáp với anh em: ‘Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút
đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!’. Ở đó anh em sẽ
khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các
ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. Thiên hạ
sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. Và kìa có những kẻ
đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót.”
Suy niệm:
Cuộc đời thật ra gồm
nhiều cửa hẹp.
Cửa hẹp khi thi vào đại
học.
Cửa hẹp khi đi xin việc
làm.
Cửa hẹp khi muốn đưa
trái banh vào lưới.
Sống là phấn đấu bước
qua nhiều cửa hẹp.
Cửa càng hẹp, càng phải
cố gắng nhiều.
Cửa hẹp mà vào được mới
quý.
Nếu thiên đàng có cửa,
thì hẳn vào cửa thiên
đàng chẳng phải như dạo chơi.
“Hãy chiến đấu để vào
qua cửa hẹp” (Lc 13,24),
vì “cửa hẹp dẫn đến
sự sống” (Mt 7,14).
Chiến đấu ở đây là chiến
đấu với chính mình,
với cái tôi cồng kềnh
của mình,
nặng nề vì những vun vén
cá nhân,
phình to vì tự hào và
tham vọng.
Thật ra cửa vào sự sống
không hẹp
nhưng hẹp vì cái tôi của
tôi to quá.
Cần nỗ lực liên tục để
giữ cho cái tôi nhỏ lại,
khiêm hạ trước Thiên
Chúa, cởi mở trước anh em.
Cần có một cái tôi như
trẻ thơ
mới được vào Nước Trời
(Mt 18,3).
Cái tôi của chúng ta
luôn có khuynh hướng bành trướng
nhờ thu tích nơi mình
tri thức, tiền bạc, khả năng.
Cả kinh nghiệm, tuổi
tác, đạo đức, chức vụ,
cũng có thể làm cái tôi
xơ cứng và khép lại.
Ðể “người lớn” trở nên
hồn hậu như trẻ thơ,
cần phải biến đổi và tự
hạ (x. Mt 18,3-4).
Ðây thật là một cuộc
chiến với chính mình.
Khi hủy mình ra không,
ta sẽ dễ đi qua cửa hẹp.
Nhiều người Do Thái đến
chậm, khi cửa đã đóng.
Họ gõ cửa và đòi vào.
Họ tưởng thế nào mình
cũng có một chỗ nơi bàn tiệc,
bởi lẽ mình đã từng ngồi
đồng bàn với Ðức Giêsu,
và đã nhiều lần nghe
Ngài giảng dạy.
Tiếc thay, tương quan đó
lại quá hời hợt
đến độ Chúa phải lên
tiếng nói với họ:
“Ta không biết các anh
từ đâu đến!”
Chúa cũng có thể nói với
chúng ta như vậy,
dù chúng ta đã dự lễ,
rước lễ, nghe giảng, tĩnh tâm...
Chúa vẫn không quen biết
chúng ta
vì chúng ta chẳng để cho
Ngài đi vào đời mình.
Chúng ta vẫn là những
người xa lạ trước mắt Chúa.
Ðời sống Kitô hữu là một
cuộc chiến đấu liên tục.
Chiến đấu để qua cửa hẹp
nhờ bỏ cái tôi ích kỷ.
Chiến đấu để vào trước
khi cửa đóng lại.
Cứu độ là một ơn Chúa
ban,
nhưng ta phải nỗ lực mới
dám đưa tay đón nhận.
Ước gì chúng ta đừng tự
hào vì đã biết Chúa,
nhưng phải làm sao để
Chúa biết ta và reo lên:
“Ðây là đầy tớ tốt lành
và trung tín.”
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con dám hành
động
theo những đòi hỏi khắt
khe nhất của Chúa.
Xin dạy con biết theo
Chúa vô điều kiện,
vì xác tín rằng
Chúa ngàn lần khôn ngoan
hơn con,
Chúa ngàn lần quảng đại
hơn con,
và
Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.
Lạy
Chúa Giêsu trên thập giá,
xin
cho con dám liều theo Chúa
mà
không tính toán thiệt hơn,
anh
hùng vượt trên mọi nỗi sợ,
can
đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim,
và
ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.
Ước
gì khi dâng lên Chúa
những
hy sinh làm cho tim con rướm máu,
con
cảm nghiệm được niềm vui bất diệt
của
người một lòng theo Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.