Lời Chúa: Mt 10, 7-15
Khi ấy, Ðức Giêsu
nói với các môn đệ rằng: “Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.
Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong
hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải
cho không như vậy. Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. Đi đường, đừng mang
bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người
xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi. Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc
bình an cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ đến với họ;
còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.
Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành
ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. Thầy bảo thật anh em, trong Ngày phán xét, đất
Xơđôm và Gômôra còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
Suy niệm:
Trước khi
sai các Tông Đồ lên đường truyền giáo,
Thầy Giêsu đã dặn dò họ nhiều điều.
Họ được sai đến với ai: với những
đồng bào của họ là người
Sau này họ mới được sai đến với dân
ngoại, với mọi dân tộc (Mt 28, 20).
Họ đến để làm gì: rao giảng về Nước
Trời gần đến,
chữa bệnh, hoàn sinh kẻ chết, khử
trừ ma quỷ ra khỏi lòng người (c. 8).
Họ đến để đem lời chúc bình an cho
những ai mở lòng lãnh nhận (c. 12).
Họ không nên mang theo những gì:
tiền vàng, bạc hay đồng để giắt lưng,
bao bị để đựng đồ, hai áo để thay
đổi, giày dép để bảo vệ đôi chân,
cả chiếc gậy vừa để đi đường xa,
vừa đề phòng nguy hiểm (cc. 9-10).
Cách hành xử của họ cũng được Thầy
nói rõ.
Họ làm mọi việc mà không đòi bất cứ
điều gì để trả công.
“Anh em đã được cho không, thì cũng
phải cho không như vậy” (c. 8).
Họ đã nhận được Nước Trời như một
món quà,
họ cũng muốn trao đi như một quà
tặng.
Điều duy nhất họ mong là được người
ta lo cho thức ăn, chỗ ở.
“Vì thợ thì đáng được nuôi ăn” (c.
10).
Khi nghe
lời dặn dò của Thầy Giêsu,
chúng ta thấy ngay mẫu người tông
đồ mà Thầy mơ ước.
Đó là con người bị cuốn hút bởi
những bận tâm về Nước Trời,
nên siêu thoát khỏi mọi vướng bận
trần tục.
Nước Trời phong phú và giàu có đủ
làm họ mãn nguyện,
nên họ coi nhẹ chuyện ở, chuyện
mặc, chuyện ăn.
Chính lối sống đơn sơ giản dị, thậm
chí thiếu thốn của họ,
là một lời chứng về những gì trên
cao.
Họ cũng phải chấp nhận mình có thể
bị từ chối, không được đón tiếp.
Một thành, một làng hay một nhà có
thể không chấp nhận Tin Mừng,
và họ phải khiêm tốn tìm đến nơi
thuận lợi hơn (c. 14).
Các tông
đồ thế kỷ 21 hẳn không thể sống theo nghĩa đen những lời trên đây,
nhưng cũng không được gạt bỏ tinh
thần mà Đức Giêsu vẫn muốn ta giữ mãi.
Nhẹ nhàng, thanh thoát, khó nghèo,
phó thác, không tính toán lợi danh,
gieo rắc niềm vui và an bình, chữa
lành và giải phóng con người khỏi nô lệ.
Và trên hết là một lòng yêu mến
Thiên Chúa nồng nàn,
và một lòng yêu thương cháy bỏng
đối với đoàn chiên vất vưởng bơ vơ.
Đó vẫn là hành trang muôn thuở của
người tông đồ qua mọi thời đại.
Thời nay người tông đồ được trang
bị nhiều phương tiện hiện đại,
với những cơ sở vững vàng, với số
vốn ổn định, với tri thức bằng cấp đầy đủ.
Những điều đó vẫn không khiến chúng
ta bỏ rơi tinh thần của Thầy Giêsu.
Bởi lẽ mất tinh thần của Thầy,
chúng ta chẳng còn là tông đồ nữa.
Thánh
Phanxicô Assisi đã bị đánh động khi đọc đoạn Tin Mừng này.
Và ngài đã muốn đưa Giáo hội trở
lại với lối sống nghèo khó.
Rất có thể việc truyền giáo của
chúng ta ở châu Á chưa có kết quả
chỉ vì chưa có những tông đồ dám
sống triệt để lời dặn dò của Thầy Giêsu.
Mà lời dặn dò của Thầy lại rất hợp
với tinh thần của người châu Á.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho chúng con ánh sáng đức
tin
để nhận ra Chúa hôm nay và hằng
ngày,
nơi khuôn mặt khốn khổ
của tất cả những người bị thử thách:
những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của
ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa;
những kẻ khát, không chỉ vì thiếu
nước,
nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật,
công bằng và tình thương;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn tìm một con tim hiểu biết,
yêu thương;
những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng còn trong tinh thần nữa,
bằng cách thực thi lời hy vọng này:
“Điều mà ngươi làm
cho người bé mọn nhất trong anh em
là làm cho chính Ta”
(Chân phước Têrêxa Calcutta)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.