Chúa Nhật II Mùa Phục Sinh năm B - Chúa Nhật Lòng Chúa Thương Xót
Ngày 11.04.2021
BA MÓN QUÀ CỦA LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT
Lúc 10:30 sáng ngày 11.04.2021,
Chúa Nhật thứ II Phục Sinh, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành Thánh lễ kính
Lòng Chúa Thương xót tại nhà thờ Chúa Thánh Thần gần Vatican, nơi đã được thánh
Gioan - Phaolô II chỉ định là nhà thờ kính Lòng Chúa Thương xót ở Roma. Trong bài
giảng Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu mở rộng lòng mình với tình yêu thương
xót được Chúa Kitô ban qua ơn bình an, sự tha thứ và các vết thương của Người.
Được thương xót, các Kitô hữu được kêu gọi trở nên thương xót và trở thành chứng
nhân của lòng thương xót.
Do đại dịch nên đồng tế với Đức
Thánh Cha trong Thánh lễ, chỉ có một số ít các Thừa sai Lòng Chúa Thương xót, đại
diện cho hàng ngàn linh mục đã được Đức Thánh Cha Phanxicô trao sứ vụ đặc biệt
trong Năm Thánh Lòng Chúa Thương xót. Như dấu chỉ của lòng Thương xót, trong số
khoảng 80 tín hữu tham dự Thánh lễ có một nhóm tù nhân nam nữ của các nhà tù
Regina Coeli, Rebibbia và Casal del Marmo của Roma, một vài nữ tu dòng Bệnh viện
lòng Thương xót, một đại diện cho các y tá của bệnh viện Chúa Thánh Thần ở
Roma, một số người khuyết tật, một gia đình di dân người Argentina, một số người
trẻ tị nạn đến từ Syria, Nigeria và Ai Cập. Sau đây là bài giảng của Đức Thánh
Cha:
Anh chị em thân mến,
Chúa Giêsu sống lại hiện ra với các môn đệ nhiều lần. Người kiên nhẫn an ủi trái tim thất vọng của họ. Sau khi sống lại, Chúa thực hiện “việc phục sinh các môn đệ”. Và các môn đệ, được Chúa Giêsu nuôi dưỡng, đã thay đổi đời sống. Trước đây, nhiều lời nói và nhiều gương sáng của Chúa đã không thể biến đổi họ. Bây giờ, vào lễ Phục Sinh, điều gì đó mới mẻ đang xảy ra. Và nó xảy ra dưới ánh sáng của lòng thương xót. Với lòng thương xót, Chúa Giêsu nâng họ dậy. Và họ, được thương xót, trở nên thương xót. Thật khó để có lòng thương xót nếu trước tiên không có kinh nghiệm nhận được lòng thương xót.
Các môn đệ nhận được
lòng thương xót qua ba món quà của Chúa.
Ban Bình an
Trước hết, Chúa Giêsu ban cho họ bình
an. Những môn đệ đã rất đau khổ. Họ đã ở trong nhà đóng kín cửa vì sợ hãi,
vì sợ bị bắt và có cùng kết cục giống như Thầy của họ. Nhưng họ không chỉ nhốt
mình trong nhà, họ còn nhốt mình trong sự hối hận. Họ đã bỏ rơi và chối bỏ Chúa
Giêsu, họ cảm thấy mình không có khả năng, chẳng ích lợi gì, sai lầm. Chúa
Giêsu đến và lặp lại hai lần: “Bình an cho anh em!”. Chúa không ban một
thứ bình an giúp loại bỏ những rắc rối bên ngoài, mà là một sự bình an khơi dậy
niềm tin trong tâm hồn. Người nói: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã
sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em”(Ga 20,21). Như thể Chúa muốn nói: "Thầy
sai anh em bởi vì Thầy tin tưởng anh em".
Với bình an Chúa Phục Sinh ban,
các môn đệ thất vọng đó được làm hòa với chính họ. Sự bình an của Chúa Giêsu
khiến họ đi từ hối hận sang sứ vụ. Thật vậy, sự bình an của Chúa
Giêsu khơi dậy sứ vụ. Nó không phải là sự yên tĩnh, không phải là sự thoải mái,
nhưng là đi ra khỏi chính mình. Sự bình an của Chúa Giêsu giải thoát khỏi những
sự đóng kín làm tê liệt, phá vỡ những xiềng xích cầm tù trái tim. Và các môn đệ
cảm thấy được thương xót: họ cảm thấy rằng Thiên Chúa không lên án hay sỉ vả họ,
nhưng ngược lại, Người tin tưởng họ. Vâng, Chúa tin vào chúng ta nhiều hơn
chúng ta tin vào chính mình. “Người yêu chúng ta nhiều hơn chúng ta yêu chính
chúng ta” (xem S. J.H. Newman, Suy niệm và Lòng Sùng kính, III,
12,2). Đối với Chúa, không có ai sai, không có ai vô dụng, không có ai bị loại
trừ. Hôm nay Chúa Giêsu lặp lại một lần nữa: “Bình an cho con, con là người quý
giá đối với Ta. Bình an cho con, con quan trọng đối với Ta. Bình an cho con,
con có một sứ mệnh. Không ai có thể làm điều đó cho con. Không ai có thể thay
thế được con. Và Ta tin con.”
Ban Chúa Thánh Thần
Cách thứ hai Chúa Giêsu tỏ lòng
thương xót các môn đệ là ban cho họ Chúa Thánh Thần. Chúa Giêsu
ban Chúa Thánh Thần để tha thứ các tội lỗi (xem cc. 22-23). Các môn đệ tội lỗi,
họ đã bỏ trốn và bỏ rơi Thầy. Và tội lỗi ám ảnh, sự ác đè nặng. Thánh vịnh nói:
(xem 51,5) tội lỗi của chúng ta luôn ở trước mặt chúng ta. Chúng ta không thể tự
mình xóa bỏ nó; chỉ có Thiên Chúa mới xóa bỏ được; chỉ Người, với lòng thương
xót của Người, có thể giúp chúng ta thoát khỏi những đau khổ sâu xa nhất của
mình. Giống như những môn đệ đó, chúng ta cần để mình được tha thứ và tâm hồn
thưa rằng “Xin Chúa tha thứ”. Sự tha thứ trong Chúa Thánh Thần là món quà Phục
Sinh để được phục sinh trong tâm hồn. Chúng ta hãy cầu xin ơn để đón nhận ơn
tha thứ, để đón nhận Bí tích tha thứ tội lỗi, và để hiểu rằng:
trung tâm của bí tích giải tội không phải là chúng ta với tội lỗi của mình, mà
là Thiên Chúa với lòng thương xót của Người. Chúng ta đừng xưng tội để hạ mình
nhưng để nâng mình đứng dậy. Tất cả chúng ta rất cần bí tích giải tội. Chúng ta
cần nó như những đứa bé, mỗi khi ngã đều cần được người cha đỡ dậy. Chúng ta
cũng thường xuyên bị ngã. Và bàn tay của Chúa Cha sẵn sàng giúp chúng ta đứng dậy
và giúp chúng ta đi tiếp. Bàn tay an toàn và đáng tin cậy này là bí tích giải tội.
Đó là bí tích nâng chúng ta đứng dậy, không để chúng ta nằm trên mặt đất, than
khóc trên nền đá cứng nơi chúng ta vấp ngã. Đó là bí tích phục sinh,
hoàn toàn là lòng thương xót. Và bất cứ ai ban bí tích giải tội phải làm cho hối
nhân cảm nhận được sự ngọt ngào của lòng thương xót. Đây là cách thế của các
cha giải tội: làm cho hối nhân cảm nhận được sự ngọt ngào của lòng thương xót của
Chúa Giêsu, Đấng tha thứ mọi tội lỗi. Thiên Chúa tha thứ tất cả.
Các vết thương: con kênh của
lòng Chúa thương xót
Cuối cùng, cùng với sự bình an
phục hồi chúng ta và ơn tha thứ nâng chúng ta đứng dậy, Chúa Giêsu ban cho các
môn đệ món quà thứ ba của lòng thương xót: Người cho họ xem những vết
thương của Người. Nhờ những vết thương đó, chúng ta được chữa lành
(1Pr 2,24; Is 53,5). Nhưng làm thế nào một vết thương có thể chữa lành chúng
ta? Bằng lòng thương xót. Trong những vết thương đó, giống như Thánh Tôma,
chúng ta có thể chạm được bằng tay, sự thật rằng: Thiên Chúa yêu thương chúng
ta đến tận cùng. Chúa đã biến các vết thương của chúng ta thành những vết
thương của chính Người và mang những yếu đuối của chúng ta trên thân thể của
Người. Những vết thương là những con kênh mở giữa Người và chúng ta, là những
con kênh đổ tràn lòng thương xót của Người lên những đau khổ của chúng ta. Những
vết thương là những con đường mà Thiên Chúa đã mở rộng cho chúng ta để chúng ta
bước vào tình yêu dịu dàng của Người và thực sự “chạm và cảm nhận được” Người
là ai. Chúng ta đừng bao giờ nghi ngờ lòng thương xót của Người nữa. Bằng cách
thờ lạy và hôn kính các vết thương của Chúa, chúng ta nhận ra rằng tất cả những
yếu đuối của chúng ta đều được tình yêu dịu dàng của Người đón nhận. Điều này xảy
ra trong mọi Thánh lễ, nơi Chúa Giêsu dâng hiến cho chúng ta Thân
thể bị thương tích và Phục Sinh của Người: Chúng ta chạm vào Chúa và Người chạm
vào cuộc đời chúng ta. Người làm cho trời cao bước xuống với chúng ta. Những vết
thương chiếu sáng của Người xua tan bóng tối mà chúng ta mang trong lòng mình.
Và chúng ta, giống như thánh Tôma, khám phá ra Thiên Chúa, chúng ta khám phá ra
Người thân mật và gần gũi, và xúc động tuyên xưng: "Lạy Chúa và là Chúa của
con!" (Ga 20,28) Và mọi sự đều bắt nguồn từ đây, từ ơn nhận được lòng Chúa
thương xót. Đây là điểm khởi đầu của cuộc hành trình Kitô hữu. Nhưng nếu chúng
ta dựa vào khả năng của mình, vào hiệu quả của các công trình và dự án của
chúng ta, chúng ta sẽ không tiến xa được. Chỉ khi chúng ta đón nhận tình yêu của
Thiên Chúa, chúng ta mới có thể trao tặng một điều gì đó mới mẻ cho thế giới.
Và đây là điều các môn đệ đã
làm: được thương xót, họ trở nên thương xót. Chúng ta thấy điều này trong bài đọc
thứ nhất. Sách Công vụ Tông đồ kể lại rằng “Không một ai coi bất cứ cái gì mình
có là của riêng, nhưng đối với họ, mọi sự đều là của chung” (4,32). Nó
không phải là chủ nghĩa cộng sản, nhưng là Kitô giáo thuần túy. Và càng ngạc
nhiên hơn nếu chúng ta nghĩ rằng: chính những môn đệ ấy trước đó ít lâu, đã cãi
nhau về phần thưởng và công trạng, xem ai là người lớn nhất trong số họ (Mc
10,37; Lc 22,24). Bây giờ, họ chia sẻ mọi thứ, họ “một lòng một dạ” (Cv 4,32).
Làm thế nào họ thay đổi được như vậy? Bây giờ, họ nhìn thấy nơi người khác cùng
một lòng thương xót đã biến đổi cuộc đời họ. Họ nhận ra rằng họ chia sẻ sứ mệnh,
ơn tha thứ và Thân Mình của Chúa Giêsu, và vì vậy, chia sẻ của cải trên mặt đất
này dường như là điều tự nhiên. Sách Công vụ Tông đồ nói tiếp rằng "trong
cộng đoàn không ai phải thiếu thốn" (câu 34). Nỗi sợ hãi của họ đã tan biến
khi chạm vào vết thương của Chúa, giờ đây họ không ngại chữa lành vết thương
cho người thiếu thốn. Bởi vì ở đó, họ nhìn thấy Chúa Giêsu. Bởi vì Chúa Giêsu ở
đó, trong những vết thương của những người khốn cùng.
Anh chị em thân mến,
Anh chị em có muốn thấy bằng chứng
về việc Chúa đã chạm đến cuộc đời anh chị em không? Hãy kiểm tra xem anh chị em
có cúi xuống băng bó vết thương của người khác hay không. Hôm nay là ngày chúng
ta tự hỏi: “Đã bao lần tôi nhận được sự bình an của Thiên Chúa, đã bao lần nhận
được sự tha thứ và lòng thương xót của Người, tôi có thương xót người khác
không? Đã bao lần tôi được nuôi dưỡng bằng Mình Chúa Giêsu, tôi có làm gì
để nuôi người nghèo không?”. Chúng ta đừng thờ ơ. Chúng ta đừng sống đức
tin một chiều, một đức tin đón nhận nhưng không trao ban, đức tin đón nhận
quà tặng nhưng không làm cho mình trở thành một món quà. Được thương xót, chúng
ta hãy trở nên thương xót. Bởi vì nếu chúng ta chỉ yêu chính mình, đức tin sẽ
trở nên khô héo, cằn cỗi. Nếu không có tha nhân, tình yêu sẽ không hiện thực. Nếu
không có những công việc của lòng thương xót, tình yêu sẽ chết (Ga 2,17). Thưa
anh chị em, chúng ta hãy để cho mình được sống lại nhờ ơn bình an, sự tha thứ
và những vết thương của Chúa Giêsu nhân từ. Và chúng ta xin ơn để trở
thành chứng nhân của lòng thương xót. Chỉ bằng cách này, đức tin của
chúng ta mới sống động và cuộc sống của chúng ta sẽ được hiệp nhất. Chỉ bằng
cách này, chúng ta mới loan báo Tin Mừng của Thiên Chúa, đó là Tin Mừng của
lòng thương xót.
Sau Thánh lễ, vào lúc 12 giờ
trưa, Đức Thánh Cha đã cùng các tín hữu hiện diện tại nhà thờ Chúa Thánh Thần đọc
kinh Truyền Tin.
Chuyền ngữ: Hồng Thủy
Nguồn: vaticannews.va/vi