Lời Chúa: Mc 6, 53-56
Khi qua biển rồi,
Ðức Giêsu và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghennêxarét và lên bờ. Thầy trò
vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Ðức Giêsu. Họ rảo khắp vùng ấy
và nghe tin Người ở đâu, thì người ta cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu,
vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ
công cộng, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và
bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.
Suy niệm:
Tiếng
Việt có nhiều động từ nói về xúc giác:
sờ, mó, đụng, chạm, rờ…
Xúc giác là một trong năm ngũ quan.
Nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, có
khi vẫn chưa đủ.
Người ta còn muốn sờ thấy, xem đằng
mặt, bắt đằng tay.
Sờ là một cách kiểm chứng đôi khi
được coi là đáng tin hơn thấy.
Đức Giêsu phục sinh đã nói với các
môn đệ:
“Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy
đây mà!
Cứ rờ xem, ma đâu có xương thịt như
anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 39).
Thánh Tôma xem ra thích kiểm chứng
bằng đụng chạm:
“…nếu tôi không đặt ngón tay tôi
vào lỗ đinh,
không đặt bàn tay tôi vào cạnh sườn
Người, tôi chẳng có tin” (Ga 20, 25).
Đức Giêsu phục sinh đã chiều Tôma
(Ga 20, 27).
Thiên Chúa đã chiều nhân loại, khi
cho Con Ngài làm người như ta,
nhờ đó chúng ta có thể đụng chạm
đến Thiên Chúa theo nghĩa đen.
Thánh Gioan đã reo lên khi loan báo
Tin Mừng này:
“Điều vẫn có ngay từ lúc đầu, điều
chúng tôi đã nghe,
Điều chúng tôi đã thấy tận mắt,
điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng,
và bàn tay chúng tôi đã chạm đến,
đó là Lời sự sống” (1 Ga 1, 1).
Bài Tin
Mừng hôm nay là một bản tóm lược dài về quyền năng của Đức Giêsu.
Quyền năng này được thi thố qua
việc chữa bệnh.
“Người ở đâu thì người ta cáng bệnh nhân đến đó.
Người đi tới đâu…người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở chỗ công
cộng” (cc. 55-56).
Dân chúng tin vào sức mạnh xuất
phát từ chính con người Đức Giêsu.
Ở đây không phải là chuyện Ngài
đụng chạm vào các bệnh nhân để chữa họ,
mà là các bệnh nhân xin “ít là được
chạm đến tua áo choàng của Người;
và “bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi” (c. 56).
Cái chạm của bệnh nhân là cái chạm
của lòng tin vào Đức Giêsu.
Nó giống với cái chạm của người phụ
nữ bị băng huyết (Mc 5, 28).
Không phải chỉ là chạm bằng tay, mà
bằng cả con người.
Nơi đáy
lòng con người vẫn có khát khao được đụng chạm đến Thiên Chúa,
cả nơi những người không tin có
Ngài hay bướng bỉnh như Tôma.
Truyền giáo là giúp người ta thực
hiện ước mơ chính đáng: chạm đến Thiên Chúa.
Nhà truyền giáo phải là người đã có
kinh nghiệm chạm đến Thiên Chúa.
Mong mỗi Kitô hữu trở nên một nhà
truyền giáo
nhờ đụng chạm đến Lời Chúa và các
Bí Tích mỗi ngày.
Cầu nguyện:
Con
đã yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính,
vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Bấy giờ Chúa ở trong con
mà con thì ở ngoài,
con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.
Con
thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con
mà con lại không ở với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi con, đã gọi to
và phá tan sự điếc lác của con.
Chúa đã soi sáng
và xua đi sự mù lòa của con.
Chúa đã tỏa hương thơm ngát
để con được thưởng thức,
và giờ đây hối hả quay về với Chúa.
Con đã nếm thử Chúa
và giờ đây con đói khát Người.
Chúa đã chạm đến con,
nên giờ đây con nóng lòng
chạy đi tìm an bình nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.