Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói như trên với hơn 60.000 tín hữu và du khách tham dự thánh lễ bế mạc Năm Đức Tin tại quảng trường Thánh Phêrô sáng Chúa Nhật lễ Chúa Kitô Vua 24/11/2013.
Thánh lễ đã bắt đầu lúc 10 giờ rưỡi sáng. Cùng đồng tế với Đức Thánh Cha có khoảng 80 hồng y, tổng giám mục, giám mục và 1.200 linh mục. Đảm trách phần thánh ca có ca đoàn Sistina của Tòa Thánh, ca đoàn của Giáo Hoàng Học Viện Thánh Nhạc và ca đoàn Mater Ecclesiae cũng như Dàn nhạc hòa tấu của tỉnh Bari nam Italia. Sau đây là toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha:
ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ
THÁNH LỄ BẾ MẠC NĂM ĐỨC TIN
LỄ CHÚA GIÊSU KITÔ, VUA VŨ TRỤ
Quảng trường Thánh Phêrô
Chúa nhật, ngày 24 tháng 11 năm 2013
Hôm nay, trong ngày lễ trọng kính Chúa Giêsu Kitô, Vua vũ trụ – đỉnh cao của năm phụng vụ – chúng ta cũng cử hành việc bế mạc năm Đức tin, được Đức Giáo hoàng Bênêđictô XVI khai mở; giờ đây chúng ta hướng về ngài với tâm tình yêu mến và tri ân vì món quà quý báu mà ngài đã trao ban. Với sáng kiến đầy quan phòng này, ngài đã giúp chúng ta tái khám phá vẻ đẹp của hành trình đức tin được khởi đầu từ ngày lãnh nhận Bí tích Rửa tội, ngày làm cho chúng ta trở nên con cái Thiên Chúa và anh chị em trong lòng Giáo hội. Đó là một hành trình có cùng đích là cuộc gặp gỡ trọn vẹn với Thiên Chúa; và trong suốt hành trình ấy, Chúa Thánh Thần thanh luyện, nâng đỡ và thánh hóa chúng ta, để chúng ta được bước vào hạnh phúc mà lòng chúng ta hằng khát mong.
Tôi xin gửi lời chào thắm thiết và huynh đệ đến các vị Thượng phụ và các Tổng Giám mục trưởng của những Giáo hội Công giáo Đông phương đang hiện diện nơi đây. Việc trao đổi dấu chỉ chúc bình an mà tôi sẽ thực hiện với quý vị trước hết là dấu chỉ lòng trân trọng mà Giám mục Rôma dành cho các cộng đoàn đã tuyên xưng danh Chúa Kitô với sự trung tín gương mẫu, thường là với một giá rất đắt.
Với cử chỉ này, qua quý vị, tôi ước mong gửi đến tất cả các Kitô hữu đang sống tại Thánh địa, tại Syria và khắp vùng Cận Đông lời cầu xin ơn bình an và hòa hợp.
Các bài đọc Thánh Kinh được công bố hôm nay đều quy hướng về chủ đề chung: tính trung tâm của Chúa Kitô. Chúa Kitô ở trung tâm, Chúa Kitô là trung tâm. Người là trung tâm của toàn thể công trình tạo dựng, là trung tâm của dân Người, và là trung tâm của toàn bộ lịch sử nhân loại.
1) Trong bài đọc thứ hai hôm nay, trích từ thư Thánh Phaolô gởi tín hữu Côlôsê, vị Tông đồ trình bày cho chúng ta một viễn tượng sâu xa về tính trung tâm của Đức Giêsu. Ngài giới thiệu Chúa Kitô như Trưởng Tử của mọi loài thụ tạo: trong Người, nhờ Người và cho Người mà muôn vật được tạo thành. Người là trung tâm của mọi sự, Người là khởi nguyên: Chúa Giêsu Kitô, Đức Chúa. Thiên Chúa đã ban cho Người viên mãn, ban cho Người toàn thể, để nhờ Người mà mọi sự được hòa giải (x. Cl 1,12-20). Người là Chúa của công trình tạo dựng, Người là Chúa của công trình hòa giải.
Hình ảnh này giúp chúng ta thấy rằng Chúa Giêsu là trung tâm của thụ tạo; và do đó thái độ mà chúng ta – những tín hữu đích thực – được mời gọi nhận biết và đón nhận vị trí trung tâm của Chúa Kitô nơi đời sống mình: trong tư tưởng, trong lời nói và trong hành động của chúng ta. Nhờ đó, tư tưởng của chúng ta sẽ là tư tưởng Kitô giáo, tư tưởng của Chúa Kitô; hành động của chúng ta sẽ là hành động Kitô giáo, hành động của Chúa Kitô; và lời nói của chúng ta sẽ là lời nói Kitô giáo, lời của Chúa Kitô. Nhưng khi đánh mất trung tâm này, khi để cho một điều gì khác thay thế vị trí ấy, thì điều đó chỉ có thể gây hại – cho mọi sự chung quanh chúng ta, và cho chính bản thân chúng ta.
2) Ngoài việc là trung tâm của công trình tạo dựng và trung tâm của công trình hòa giải, Chúa Kitô còn là trung tâm của Dân Thiên Chúa. Hôm nay, Người hiện diện giữa chúng ta. Người hiện diện ngay lúc này trong Lời của Người, và Người sẽ hiện diện trên bàn thờ, sống động và hiện diện giữa dân Người. Điều này được thấy trong bài đọc thứ nhất, mô tả thời khắc các chi tộc Israel đến tìm Đavít và xức dầu cho ông làm vua Israel trước nhan Chúa (x. 2 Sm 5,1-3). Khi đi tìm một vị vua lý tưởng, dân đang thực sự tìm kiếm chính Thiên Chúa: một Thiên Chúa gần gũi với họ, đồng hành với họ trên hành trình, một Thiên Chúa trở nên người anh em của họ.
Đức Kitô, hậu duệ vua Đavít, thực sự là “người anh em” mà dân Thiên Chúa quy tụ quanh Người. Chính Người chăm sóc dân Người, chăm sóc tất cả chúng ta, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của Người. Trong Người, tất cả chúng ta là một, một dân tộc duy nhất, hiệp nhất với Người và cùng chia sẻ một hành trình duy nhất, một vận mệnh duy nhất. Chỉ trong Người, trong Người là trung tâm, chúng ta mới nhận được căn tính của mình như một dân tộc.
Sau cùng, Chúa Kitô là trung tâm của lịch sử nhân loại và cũng là trung tâm của lịch sử mỗi con người. Nơi Người, chúng ta có thể dâng lên mọi niềm vui và hy vọng, mọi nỗi buồn và khắc khoải thuộc về đời sống chúng ta. Khi Chúa Giêsu là trung tâm, ánh sáng vẫn chiếu soi ngay cả giữa những thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời; Người trao ban hy vọng, như Người đã trao cho người trộm lành trong bài Tin mừng hôm nay.
Trong khi tất cả những người khác đối xử với Chúa Giêsu bằng thái độ khinh miệt - “Nếu ông là Đấng Kitô, Đấng Mêsia, thì hãy tự cứu mình mà xuống khỏi thập giá!” - thì người trộm đã lầm lạc cả đời nhưng nay hoán cải lại bám chặt vào Chúa Giêsu chịu đóng đinh và nài xin Người: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!” (Lc 23,42). Chúa Giêsu hứa với anh: "Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng" (c. 43), trong Nước của Người. Chúa Giêsu chỉ nói một lời tha thứ, chứ không phải lời kết án; bất cứ khi nào ai đó can đảm xin ơn tha thứ, Chúa không bao giờ để lời cầu xin ấy rơi vào quên lãng. Hôm nay, tất cả chúng ta đều có thể suy nghĩ về lịch sử đời mình, về chính hành trình của mình. Mỗi người trong chúng ta đều có một lịch sử riêng: hãy nghĩ về những lỗi lầm, những tội đã phạm, những lúc tốt đẹp và những giai đoạn u ám. Mỗi người chúng ta, trong ngày hôm nay, thật tốt khi xét lại lịch sử đời mình, hướng nhìn lên Chúa Giêsu, và tiếp tục thưa với Người, chân thành, âm thầm: “Lạy Chúa, xin nhớ đến con, giờ đây Chúa ở trong Nước Chúa! Lạy Chúa Giêsu, xin nhớ đến con, vì con muốn sống tốt, nhưng con không đủ sức: con là kẻ tội lỗi, con là tội nhân. Nhưng xin nhớ đến con, lạy Chúa Giêsu! Xin nhớ đến con, vì Chúa là trung tâm, Chúa thật sự đang ở trong Nước Chúa!” Thật đẹp biết bao! Hôm nay, chúng ta hãy làm điều này, mỗi người trong thâm sâu lòng mình, lặp đi lặp lại: “Xin nhớ đến con, lạy Chúa, Chúa là trung tâm, Chúa đang ở trong Nước Chúa.”
Lời hứa của Chúa Giêsu dành cho người trộm lành cho chúng ta niềm hy vọng lớn lao: lời ấy nói với chúng ta rằng ân sủng của Thiên Chúa luôn lớn hơn lời cầu xin tìm kiếm ân sủng ấy. Chúa luôn ban nhiều hơn; lòng quảng đại của Người vô biên: Người luôn ban nhiều hơn điều chúng ta xin. Bạn xin Người nhớ đến bạn, và Người đưa bạn vào Nước của Người!
Chúng ta hãy xin Chúa nhớ đến chúng ta, với niềm xác tín rằng nhờ lòng thương xót của Người, chúng ta sẽ được chung hưởng vinh quang với Người trên thiên đàng. Chúng ta cùng nhau tiến bước trên con đường này! Amen!
