ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

THÁNH LỄ CHO CÁC TÍN HỮU ĐÃ QUA ĐỜI

BÀI GIẢNG

Tại Hang toại đạo Priscilla, đường Via Salaria
Thứ Bảy, 02/11/2019

[Đa phương tiện]

Việc cử hành thánh lễ cho mọi tín hữu đã qua đời trong một hang toại đạo - đây là lần đầu tiên trong đời tôi bước vào một hang toại đạo, một điều thật bất ngờ - nói với chúng ta nhiều điều. Chúng ta có thể nghĩ về cuộc sống của những người đã phải ẩn náu, những người có thói quen chôn cất người chết và cử hành Thánh Thể tại đây. Đó là một thời kỳ đen tối trong lịch sử, nhưng vẫn chưa được vượt qua; nó vẫn còn tiếp diễn cho đến hôm nay. Ở nhiều nơi khác, vẫn còn những “hang toại đạo” như thế, nơi người ta phải giả vờ tổ chức tiệc hay sinh nhật để có thể cử hành thánh lễ, vì điều ấy bị cấm đoán. Ngay hôm nay cũng vậy, có rất nhiều Kitô hữu bị bách hại, thậm chí nhiều hơn cả những thế kỷ đầu tiên. Hình ảnh những hang toại đạo, những cuộc bách hại và những Kitô hữu ấy, cùng với các bài đọc hôm nay, khiến tôi suy nghĩ về ba từ khóa: căn tính, nơi chốn và niềm hy vọng.

Căn tính của những người đã quy tụ nơi đây để cử hành Thánh Thể và ngợi khen Chúa cũng chính là căn tính của các anh chị em chúng ta hôm nay, ở nhiều quốc gia nơi việc làm Kitô hữu bị xem là tội phạm, bị cấm đoán, bị tước mất mọi quyền căn bản. Vẫn là cùng một căn tính ấy. Và căn tính đó là điều chúng ta vừa nghe: Tám Mối Phúc Thật. Căn tính của người Kitô hữu chính là đây: các Mối Phúc. Không có căn tính nào khác. Nếu bạn sống theo những điều này, thì bạn là Kitô hữu. “Nhưng tôi thuộc về hội đoàn này, phong trào kia…” - tất cả những điều ấy có thể tốt đẹp, nhưng chỉ là thứ phụ thuộc, không thể thay thế cho thực tại này. Căn cước của bạn chính là đây (ngài chỉ vào Sách Tin Mừng). Nếu bạn không có căn cước này, thì mọi phong trào hay tổ chức mà bạn tham gia đều vô ích. Hoặc bạn sống theo Tin Mừng này, hoặc bạn không phải là Kitô hữu. Rất đơn giản. Chính Chúa đã nói như thế. “Nhưng điều đó khó lắm, tôi không biết làm thế nào để sống như vậy...” Có một đoạn khác trong Tin Mừng giúp chúng ta hiểu rõ hơn: đó là chương 25 của Tin Mừng Mátthêu. Đoạn ấy sẽ là ‘bản giao ước’, tức tiêu chuẩn phán xét cuối cùng. Với hai đoạn Tin Mừng này - Tám Mối Phúcbản giao ước - nếu chúng ta sống theo đó, chúng ta thể hiện căn tính Kitô hữu của mình. Không có điều này, sẽ không có căn tính thật. Chỉ còn lại một hình thức giả vờ là Kitô hữu, nhưng không phải thực sự là Kitô hữu.

Đây là căn tính của người Kitô hữu. Từ thứ hai: “nơi chốn.” Những người đã đến đây để ẩn náu, tìm sự an toàn, và cũng để chôn cất người thân đã qua đời; cũng như những người hôm nay phải cử hành Thánh Thể trong âm thầm, tại những quốc gia nơi điều ấy bị cấm đoán... Tôi nhớ đến một nữ tu ở Albania, trong thời kỳ cộng sản, khi việc ban các bí tích bị nghiêm cấm đối với các linh mục. Nữ tu ấy đã lén lút cử hành bí tích Rửa Tội cho người dân. Các tín hữu biết rằng chị có thể làm phép Rửa, nên các bà mẹ mang con nhỏ đến với chị. Tuy nhiên, chị không có ly hay chén để đựng nước. Thế là chị dùng chiếc giày của mình, múc nước từ con sông và làm phép Rửa cho các em nhỏ. Nơi chốn của người Kitô hữu là mọi nơi. Chúng ta không có một vị thế đặc ân nào trong đời sống. Một số người lại muốn có điều đó - họ trở thành những “Kitô hữu hạng đặc biệt”, nhưng như thế họ có nguy cơ chỉ còn lại chữ “đặc biệt” mà đánh mất chữ “Kitô hữu”.

Vậy đâu là nơi chốn của người Kitô hữu? Kinh thánh nói: “Linh hồn người công chính ở trong tay Thiên Chúa” (Kn 3,1). Nơi chốn của người Kitô hữu là ở trong tay Thiên Chúa, ở bất cứ nơi nào Người muốn đặt ta. Đôi tay của Thiên Chúa ấy là những bàn tay mang thương tích, chính là bàn tay của Con Một Người, Đấng đã muốn mang các vết thương ấy về trời để trình diện trước Chúa Cha và chuyển cầu cho chúng ta. Nơi chốn của người Kitô hữu là trong lời chuyển cầu của Đức Giêsu trước Chúa Cha. Trong tay Thiên Chúa. Và ở đó, chúng ta được an toàn - dù có xảy ra bất cứ điều gì, kể cả thập giá. Căn tính của chúng ta (Đức Thánh Cha chỉ vào Sách Tin Mừng) cho chúng ta biết rằng chúng ta sẽ được chúc phúc khi bị bách hại, khi người ta nói xấu hay chống đối ta. Nhưng nếu chúng ta ở trong tay Thiên Chúa, những bàn tay mang thương tích vì tình yêu, thì chúng ta được an toàn. Đó là nơi chốn của chúng ta.Và hôm nay, chúng ta có thể tự hỏi: “Tôi cảm thấy an toàn nhất ở đâu? Trong tay Thiên Chúa, hay trong những điều khác - những thứ bảo đảm tạm bợ mà chúng ta ‘thuê mượn’ - nhưng rồi cuối cùng sẽ tan biến, vì chẳng có nền tảng vững chắc nào?”

Những Kitô hữu này, với “căn cước Kitô hữu” ấy, đã và đang sống trong bàn tay Thiên Chúa, chính là những con người của niềm hy vọng. Và đây là từ thứ ba gợi lên hôm nay: hy vọng. Chúng ta đã nghe điều ấy trong bài đọc thứ hai: thị kiến sau cùng, nơi mọi sự được đổi mới, được tái tạo, và đó chính là quê hương thật mà tất cả chúng ta đang hướng đến. Và để bước vào đó, không cần điều gì lạ lùng, không cần những thái độ cao siêu, phức tạp; điều duy nhất cần có là xuất trình căn cước của mình: “Tốt lắm, con có thể đi tiếp.” Niềm hy vọng của chúng ta ở trên trời; niềm hy vọng ấy neo chặt tại đó, và chúng ta đang nắm chặt sợi dây neo ấy trong tay, giữ cho mình vững vàng bằng cách hướng mắt về bờ bên kia của dòng sông, nơi ta sẽ đến.

Căn tính: Các Mối Phúc và chương 25 Tin Mừng Mátthêu, chính là thẻ căn cước của người Kitô hữu. Nơi chốn: nơi an toàn nhất là trong bàn tay Thiên Chúa, những bàn tay mang thương tích vì tình yêu. Niềm hy vọng: tương lai vĩnh cửu, nơi mỏ neo đã cắm chặt ở bờ bên kia, còn ta thì nắm chặt sợi dây nối liền ấy. Điều quan trọng là luôn giữ chặt lấy sợi dây ấy! Nhiều khi, ta chỉ thấy sợi dây, không thấy mỏ neo, cũng chẳng thấy bờ bên kia, nhưng hãy cứ nắm chặt lấy sợi dây ấy, và chắc chắn ta sẽ đến đích an toàn.

Hoài Ân

Chuyển ngữ từ: vatican.va