ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

THÁNH LỄ CHO CÁC HỒNG Y VÀ GIÁM MỤC ĐÃ QUA ĐỜI

BÀI GIẢNG

Đền thờ Thánh Phêrô
Thứ Hai, 04/11/2019

[Đa phương tiện]

Các bài đọc hôm nay nhắc chúng ta nhớ rằng: chúng ta đến trong thế gian này là để được nâng lên; chúng ta không sinh ra để chết, nhưng để sống lại. Như Thánh Phaolô viết trong bài đọc thứ hai: “Quê hương chúng ta ở trên trời” (Pl 3,20); và như chính Đức Giêsu nói trong Tin Mừng: “Ai tin vào Con thì được sống đời đời, và Ta sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết” (x. Ga 6,40). Chính niềm xác tín về sự phục sinh cũng đã thúc đẩy Giuđa Macabêô trong bài đọc thứ nhất làm “một việc cao quý và tốt đẹp” (2 Mcb 12,43). Hôm nay, chúng ta có thể tự hỏi: tư tưởng về sự phục sinh tác động thế nào trên tôi? Tôi đáp lại lời mời gọi được sống lại của mình ra sao?

Sự trợ giúp đầu tiên đến với chúng ta từ chính Đức Giêsu, Đấng trong Tin Mừng hôm nay nói: “Ai đến với Ta, Ta sẽ không loại ra ngoài” (Ga 6,37). Đó là lời mời gọi của Người: “Hãy đến cùng Ta” (x. Mt 11,28). Đến với Đức Giêsu, Đấng hằng sống, để được “tiêm ngừa” chống lại sự chết, chống lại nỗi sợ rằng mọi sự sẽ chấm dứt. Đến với Đức Giêsu, điều này thoạt nghe có vẻ là một lời khuyên thiêng liêng chung chung, thậm chí tầm thường. Nhưng chúng ta hãy thử cụ thể hóa bằng vài câu hỏi. Hôm nay, khi xử lý các hồ sơ nơi văn phòng, tôi có đến gần Chúa không? Tôi có biến chúng thành dịp để trò chuyện với Người không? Trong những người tôi gặp gỡ, tôi có mời Đức Giêsu tham dự vào không? Tôi có mang họ đến với Người trong lời cầu nguyện không? Hay tôi đã làm mọi việc chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ vui khi mọi sự thuận lợi và than phiền khi gặp trắc trở? Nói cách khác, tôi đã sống ngày hôm nay trong thái độ “đến cùng Chúa”, hay chỉ xoay quanh chính mình? Và tôi đang hướng về đâu? Tôi có chỉ tìm cách tạo ấn tượng tốt, bảo vệ vai trò, thời khóa biểu và thời gian rảnh của mình? Hay tôi thực sự đến cùng Chúa?

Lời Đức Giêsu gây ấn tượng mạnh: “Ai đến với Ta, Ta sẽ không loại ra ngoài.” Như thể Người muốn nói rằng: người Kitô hữu nào không đến với Người thì sẽ tự bị loại ra. Đối với người tin, không có con đường trung lập. Chúng ta không thể vừa thuộc về Đức Giêsu, vừa quay quanh chính mình. Ai thực sự thuộc về Đức Giêsu thì sống trong một chuyển động liên lỉ ra khỏi bản thân để hướng về Người.

Chính đời sống con người là một hành trình không ngừng đi ra: từ cung lòng mẹ đến khi được sinh ra, từ tuổi thơ đến thiếu niên, từ thiếu niên đến trưởng thành, và cứ thế cho đến ngày ta rời khỏi thế gian này. Hôm nay, khi chúng ta cầu nguyện cho các hồng y và giám mục đã rời bỏ cõi đời này để gặp gỡ Chúa Phục Sinh, chúng ta không thể quên “cuộc đi ra” quan trọng và khó khăn nhất, là cuộc đi ra khỏi chính bản thân mình. Chỉ khi ra khỏi chính mình, chúng ta mới mở được cánh cửa dẫn đến cùng Chúa.

Chúng ta hãy khẩn cầu ơn này: “Lạy Chúa, con muốn đến cùng Chúa, trên những nẻo đường và cùng với những bạn đồng hành mỗi ngày. Xin giúp con biết ra khỏi chính con để tiến về cùng Chúa, vì chính Chúa là sự sống.”

Tôi muốn gợi lên một suy tư thứ hai về mầu nhiệm Phục Sinh, được rút ra từ bài đọc thứ nhất và “việc cao quý” mà Giuđa Macabêô đã thực hiện cho những người đã qua đời. Sách Thánh nói rằng ông làm thế “vì tin tưởng rằng những ai chết trong lòng đạo đức thì sẽ được phần thưởng rực rỡ dành sẵn cho họ” (2 Mcb 12,45). Quả thật, lòng đạo đức, lòng đạo hạnh, luôn được Thiên Chúa ân thưởng dồi dào. Lòng đạo đức hướng về tha nhân mở ra cánh cửa bước vào cõi vĩnh hằng. Cúi mình xuống phục vụ những người túng thiếu chính là đang đi trên con đường dẫn tới Thiên Đàng. Nếu, như Thánh Phaolô nói, “đức mến không bao giờ mất đi” (1 Cr 13,8), thì tình yêu chính là nhịp cầu nối liền đất với trời. Chúng ta có thể tự hỏi: tôi có đang bước đi trên cây cầu ấy không? Tôi có để lòng mình rung động trước cảnh khổ của người khác không? Tôi có biết khóc với những ai đang đau khổ không? Tôi có cầu nguyện cho những người chẳng ai còn nhớ đến họ không? Tôi có giúp đỡ người không thể đáp trả gì cho tôi không? Đây không chỉ là những cảm xúc thoáng qua hay những hành vi bác ái nhỏ lẻ; nhưng là những câu hỏi về sự sống, những câu hỏi về Phục Sinh.

Sau cùng, tôi muốn chia sẻ một suy tư thứ ba về mầu nhiệm Phục Sinh. Tôi lấy ý này từ Linh Thao của Thánh Inhaxiô Loyola, trong đó ngài gợi ý rằng: trước khi đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, ta hãy tưởng tượng mình đang đứng trước mặt Thiên Chúa vào ngày tận cùng. Đó là giây phút cuối cùng và tất yếu mà mọi người đều phải đối diện. Khi nhìn mọi chọn lựa của đời sống dưới ánh sáng ấy, chúng ta sẽ biết hướng đi đúng đắn, vì đó là hướng về Phục Sinh – ý nghĩa và cùng đích của đời người. Cũng như việc ra đi được định hướng bởi đích đến, và mùa gặt đánh giá hạt giống được gieo, thì đời sống cũng chỉ được phán xét đúng đắn khi ta khởi đi từ cùng đích của nó. Thánh Inhaxiô viết: “Hãy tưởng tượng tôi đang đứng trước mặt vị Thẩm phán của tôi trong ngày sau hết, và suy xét xem lúc ấy tôi muốn mình đã chọn điều gì trong vấn đề hiện tại; vậy thì ngay bây giờ, tôi sẽ chọn lối sống mà khi ấy tôi sẽ muốn mình đã sống theo” (Linh Thao, số 187).

Đó là một bài tập thiêng liêng hữu ích: nhìn thực tại bằng đôi mắt của Chúa chứ không chỉ bằng ánh nhìn hạn hẹp của riêng ta; hướng về tương lai, về sự sống lại, chứ không chỉ dừng lại nơi ngày hôm nay chóng qua; chọn lựa những gì mang “hương vị của vĩnh cửu”, vị ngọt của tình yêu.

Mỗi ngày tôi có biết ra khỏi chính mình để đến cùng Chúa không? Tôi có cảm thông và thực hành lòng thương xót đối với những người đang túng thiếu không? Tôi có đưa ra những quyết định quan trọng trong sự hiện diện của Thiên Chúa không? Chúng ta hãy để cho ít là một trong ba câu hỏi này đánh động lòng mình. Nhờ đó, chúng ta sẽ trở nên hòa hợp hơn với ước muốn mà Đức Giêsu bày tỏ trong Tin Mừng hôm nay: rằng Người “không để mất một ai trong những kẻ Chúa Cha đã ban cho Người” (x. Ga 6,39). Giữa muôn vàn tiếng nói trần thế dễ khiến ta quên đi ý nghĩa của cuộc sống, chúng ta hãy tập để tâm hồn mình nên đồng điệu với thánh ý của Đức Giêsu, Đấng đã sống lại và hằng sống. Như thế, chúng ta sẽ biến đời mình hôm nay thành một bình minh của sự phục sinh.

Hoài Ân

Chuyển ngữ từ: vatican.va