ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

THÁNH LỄ CHO CÁC HỒNG Y VÀ GIÁM MỤC ĐÃ QUA ĐỜI

BÀI GIẢNG

Đền thờ Thánh Phêrô, Bàn thờ Ngai Tòa Thánh Phêrô
Thứ Bảy, 03/11/2018

[Đa phương tiện]

Trong dụ ngôn Tin mừng hôm nay, chúng ta nghe rằng các trinh nữ, cả mười người, “ra đón chàng rể” (Mt 25,1). Đối với tất cả chúng ta, cuộc đời là một lời mời gọi không ngừng đi ra: ra khỏi cung lòng mẹ, khỏi mái nhà nơi ta chào đời, từ tuổi thơ đến tuổi trẻ, từ tuổi trẻ đến trưởng thành, cho đến ngày ta ra khỏi thế gian này. Đối với những người phục vụ Tin Mừng, cuộc sống cũng là một chuyển động liên lỉ: ra khỏi mái ấm gia đình để đến nơi mà Giáo hội sai đi, từ sứ vụ này đến sứ vụ khác. Chúng ta luôn luôn đang lên đường, cho đến khi hoàn tất chuyến hành trình sau cùng của mình.

Tin mừng chỉ cho chúng ta thấy ý nghĩa của cuộc lữ hành liên lỉ ấy: đó là hành trình đi ra để gặp Tân Lang. Chính vì thế mà đời sống con người được ban cho: để đáp lại tiếng gọi vang lên giữa đêm tối, như Tin mừng nói, và tiếng gọi ấy sẽ vang dậy trong giờ lâm chung của chúng ta: “Kìa Tân Lang đã đến, hãy tiến ra đón Người!” (Mt 25,6). Cuộc gặp gỡ với Đức Giêsu, Tân Lang, Đấng “đã yêu thương Hội thánh và hiến mình vì Hội thánh” (Ep 5,25), đem lại ý nghĩa và hướng đi cho đời sống chúng ta. Đó chính là tất cả, không gì hơn nữa. Đó là điểm kết thúc soi sáng toàn bộ hành trình trước đó. Cũng như hạt giống được đánh giá bởi mùa gặt, cuộc hành trình của đời người được định hình bởi cùng đích cuối cùng của nó.

Nếu đời sống chúng ta là một hành trình để gặp Tân Lang, thì đó cũng là thời gian được ban cho để lớn lên trong tình yêu. Mỗi ngày sống là một sự chuẩn bị cho tiệc cưới, là thời kỳ đính ước dài lâu. Chúng ta hãy tự hỏi: “Tôi có đang sống như một người đang chuẩn bị để gặp Tân Lang không?” Trong sứ vụ của mình, giữa bao cuộc họp, công việc và học hành, chúng ta không bao giờ được đánh mất sợi chỉ xuyên suốt gắn kết toàn bộ tấm thảm cuộc đời, đó là niềm mong đợi Tân Lang đến. Trung tâm của tất cả chỉ có thể là một con tim đang yêu mến Chúa. Chỉ khi ấy, thân thể hữu hình của sứ vụ chúng ta mới được nâng đỡ bởi linh hồn vô hình. Ở đây, chúng ta bắt đầu hiểu lời Thánh Tông đồ nói trong bài đọc thứ hai: “Chúng ta mới không chú tâm đến những sự vật hữu hình, nhưng đến những thực tại vô hình. Quả vậy, những sự vật hữu hình thì chỉ tạm thời, còn những thực tại vô hình mới tồn tại vĩnh viễn” (2 Cr 4,18).Vì thế, chúng ta đừng để ánh nhìn của mình dừng lại nơi những sự trần thế, nhưng hãy vượt lên trên chúng. Quả thật, người ta nói đúng: những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống lại là những điều mắt chúng ta không thể thấy được. Điều quan trọng nhất trong đời sống, chính là lắng nghe tiếng của Tân Lang. Tiếng ấy mời gọi chúng ta nhận ra Chúa đang đến mỗi ngày, và biến mọi hoạt động của chúng ta thành sự chuẩn bị cho tiệc cưới của Người.

Tin mừng hôm nay nhắc chúng ta về điều duy nhất thật sự cần thiết đối với các trinh nữ đang chờ đợi tiệc cưới. Điều đó không phải là y phục của họ, cũng không phải là những chiếc đèn, nhưng là dầu được giữ trong những bình nhỏ.

Ở đây, chúng ta thấy một đặc điểm đầu tiên của dầu: nó không gây ấn tượng. Nó ẩn kín, không phô bày, nhưng nếu thiếu nó, sẽ không có ánh sáng. Điều này gợi cho chúng ta điều gì? Rằng trong cái nhìn của Chúa, điều quan trọng không phải là bề ngoài, nhưng là tấm lòng (x. 1 Sm 16,7). Tất cả những gì thế gian mải miết đuổi theo rồi khoe khoang - vinh dự, quyền lực, vẻ bề ngoài, vinh quang, tất cả đều qua đi và chẳng để lại gì. Sự thoát ly khỏi những vẻ hào nhoáng bề ngoài của trần thế là điều thiết yếu để chuẩn bị cho Nước Trời. Chúng ta cần phải nói “không” với nền “văn hóa tô vẽ bề ngoài”, một nền văn hóa khiến chúng ta quá bận tâm đến diện mạo bên ngoài của mình. Thay vì chăm chút cho vẻ bề ngoài mau qua, chúng ta cần thanh luyện và gìn giữ tâm hồn, con người nội tâm của mình, điều quý giá trong mắt Thiên Chúa.

Cùng với đặc tính đầu tiên của dầu - không phải để gây ấn tượng, nhưng là điều không thể thiếu - còn có một đặc tính khác: dầu hiện hữu là để được tiêu hao. Chỉ khi bị đốt cháy, nó mới tỏa ra ánh sáng. Đời sống chúng ta cũng vậy: nó chỉ rực sáng khi được tiêu hao, khi ta dấn thân phục vụ. Bí quyết để sống chính là sống để phục vụ. Phục vụ là tấm vé thông hành cần xuất trình nơi ngưỡng cửa của tiệc cưới vĩnh cửu. Ở ngưỡng cửa của cõi đời đời, điều còn lại của cuộc sống không phải là những gì ta đã tích lũy, nhưng là những gì ta đã trao ban (x. Mt 6,19–21; 1 Cr 13,8). Ý nghĩa của cuộc sống được tìm thấy trong cách chúng ta đáp lại lời mời gọi yêu thương của Thiên Chúa, và câu trả lời ấy được dệt nên bằng tình yêu chân thực, sự tự hiến và tinh thần phục vụ. Phục vụ tha nhân luôn có giá trị, vì nó đòi ta phải tiêu hao chính mình, để cho mình được cháy đi vì người khác. Trong sứ vụ của chúng ta, ai không sống để phục vụ thì cũng không xứng đáng để sống. Ai bám víu vào sự sống mình quá chặt, thì sẽ đánh mất nó.

Đặc tính thứ ba của dầu được nêu rõ trong Tin mừng: dầu phải được chuẩn bị. Dầu cần được dự trữ từ trước và mang theo bên mình (x. Mt 25,4.7). Tình yêu chắc chắn là tự phát, nhưng không phải là bộc phát. Chính vì thiếu sự chuẩn bị mà những cô trinh nữ bị loại khỏi tiệc cưới đã cho thấy sự khờ dại của mình. Giờ đây là thời điểm của sự chuẩn bị: ngay tại đây, ngay lúc này, mỗi ngày, tình yêu cần được tích lũy và nuôi dưỡng. Chúng ta hãy xin ơn để hằng ngày làm mới lại tình yêu thuở ban đầu của mình với Chúa (x. Kh 2,4), kẻo ngọn lửa ấy tàn lụi. Thật là một cám dỗ lớn khi để mình chìm vào một cuộc sống không còn tình yêu, một cuộc sống trở nên như chiếc bình rỗng, như ngọn đèn đã tắt. Nếu chúng ta không đầu tư cho tình yêu, chính cuộc đời sẽ bóp nghẹt nó. Những ai được mời dự tiệc cưới của Thiên Chúa không thể bằng lòng với một đời sống tĩnh tại, phẳng lặng và tẻ nhạt - một đời sống thiếu hăng say, chỉ biết tìm những thỏa mãn nhỏ nhoi, phần thưởng chóng qua. Một cuộc sống đơn điệu, chỉ biết chu toàn bổn phận mà không hiến dâng chính mình, thì không xứng đáng với Tân Lang.

Khi chúng ta cầu nguyện cho các hồng y và giám mục đã qua đời trong năm vừa qua, chúng ta hãy nài xin lời chuyển cầu của tất cả những người đã sống một cuộc đời âm thầm khiêm hạ, biết kiên nhẫn chuẩn bị mỗi ngày để gặp Chúa. Noi gương các chứng nhân ấy, những người đang ca ngợi Thiên Chúa và bao quanh chúng ta trong muôn vàn số đông, chúng ta đừng chỉ bằng lòng với một cái nhìn thoáng qua về ngày hôm nay rồi dừng lại ở đó. Trái lại, chúng ta hãy hướng mắt nhìn xa hơn, về bữa tiệc cưới đang chờ đợi chúng ta. Một đời sống cháy bỏng khát vọng tìm kiếm Thiên Chúa và được tôi luyện trong tình yêu sẽ được chuẩn bị sẵn sàng để bước vào phòng tiệc của Tân Lang – và ở đó, mãi mãi.

Hoài Ân

Chuyển ngữ từ: vatican.va