Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 29 Thường niên năm C (20/10/2013) - Tại sao cầu nguyện liên lỷ? |
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 29 Thường niên năm C (16/10/2022) - Hãy luôn cầu nguyện bằng những lời nguyện ngắn
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Bài Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay kết thúc bằng một câu hỏi đầy lo lắng của Chúa Giêsu: "Khi Con người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa không?" (Lc 18,8). Như thể Chúa muốn nói: khi Ta đi đến cuối lịch sử - hay chúng ta có thể nghĩ, ngay cả bây giờ, trong thời điểm này của cuộc đời - Ta sẽ tìm thấy một chút niềm tin nơi các ngươi, trong thế giới của các người không?"
Đâu là ưu tiên của tôi?
Đây là một câu hỏi nghiêm túc. Chúng ta hãy tưởng tượng rằng Chúa đến thế gian hôm nay. Thật không may, Người sẽ thấy rất nhiều cuộc chiến tranh, đói nghèo và bất bình đẳng. Đồng thời, Người có thể sẽ thấy những thành tựu công nghệ vĩ đại, những phương tiện hiện đại và những con người chạy không ngừng nghỉ. Nhưng liệu Người có tìm được những người dành thời gian và tình cảm cho Người, những người đặt Người ở vị trí đầu tiên không? Trên hết, chúng ta hãy tự hỏi: "Người sẽ tìm thấy gì nơi tôi, trong cuộc đời tôi, trong trái tim tôi? Người sẽ thấy những ưu tiên nào?"
Cầu nguyện là liều thuốc của đức tin, phục hồi tâm hồn
Chúng ta thường tập trung vào nhiều việc cấp bách nhưng không cần thiết, chúng ta bận rộn và lo lắng về nhiều thực tại thứ yếu; và có lẽ chúng ta không nhận ra điều đó và chúng ta bỏ mặc những gì quan trọng nhất và để tình yêu của chúng ta dành cho Chúa trở nên nguội lạnh dần dần. Hôm nay Chúa Giêsu cho chúng ta phương thuốc để hâm nóng lại đức tin nửa nóng nửa lạnh. Đó là điều gì? Là cầu nguyện. Đúng vậy, cầu nguyện là liều thuốc của đức tin, là liều thuốc bổ cho tâm hồn. Tuy nhiên, đó phải là việc cầu nguyện liên lỉ.
Cầu nguyện liên lỉ
Nếu chúng ta phải theo một trị liệu chữa bệnh để khoẻ hơn, điều quan trọng là phải theo sát kế hoạch trị liệu, uống thuốc đúng cách và đúng thời gian, kiên trì và đều đặn. Trong cuộc sống mọi thứ đều cần có điều này. Hãy nghĩ về một loại cây mà chúng ta trồng trong nhà: chúng ta phải chăm bón nó liên tục, chúng ta không thể ngâm nó trong nước và sau đó không tưới nước cho nó suốt cả tuần! Còn hơn thế nữa đối với việc cầu nguyện. Chúng ta không thể chỉ sống dựa vào những khoảnh khắc mạnh mẽ hoặc những cuộc gặp gỡ mật thiết thỉnh thoảng và sau đó "đi vào giấc ngủ đông". Niềm tin của chúng ta sẽ khô héo. Chúng ta cần nước hàng ngày của việc cầu nguyện, của thời gian được dành riêng cho Thiên Chúa, để Người có thể bước vào thời gian của chúng ta; của những khoảnh khắc kiên trì trong đó chúng ta mở rộng trái tim mình với Người, để Người có thể mỗi ngày đổ tràn tâm hồn chúng ta tình yêu, bình an, niềm vui, sức mạnh, hy vọng và như thế Người nuôi dưỡng đức tin của chúng ta.
Lời cầu nguyện ngắn
Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu nói với các môn đệ - với tất cả mọi người, không chỉ với một số người! - "rằng họ phải luôn luôn cầu nguyện và không nản lòng" (câu 1). Có ai đó có thể phản đối: "Làm thế nào tôi có thể làm điều đó? Tôi không sống trong tu viện. Tôi không có nhiều thời gian để cầu nguyện!" Một cách thực hành tu đức khôn ngoan mà những người già, đặc biệt là ông bà của chúng ta, biết rõ, có thể giúp chúng ta; cách thế này ngày nay hơi bị lãng quên. Đây là những điều được gọi là "những lời nguyện ngắn". Tên của chúng thì hơi lỗi thời, nhưng về căn bản thì rất tốt. Những điều này có nghĩa là gì? Đó là những lời cầu nguyện rất ngắn, dễ ghi nhớ, có thể được lặp đi lặp lại thường xuyên trong ngày, trong quá trình thực hiện các hoạt động khác nhau, để luôn "hòa hợp" với Chúa.
Câu trả lời của Chúa trong Phúc Âm
Hãy lấy một ví dụ. Ngay khi thức dậy, chúng ta có thể nói: "Lạy Chúa, con cảm ơn và con xin dâng ngày này cho Chúa". Đây là một lời nguyện ngắn. Sau đó, trước khi bắt đầu làm việc, chúng ta có thể lặp lại, "Lạy Chúa Thánh Thần, xin hãy đến". Giữa việc này và việc khác, chúng ta có thể cầu nguyện thế này: "Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa và con yêu mến Chúa". Những lời nguyện ngắn nhưng giúp chúng ta tương tác với Chúa. Bao nhiêu lần chúng ta gửi tin nhắn đến những người chúng ta yêu thương! Chúng ta cũng hãy làm điều này với Chúa để trái tim của chúng ta vẫn kết nối với Người. Và đừng quên đọc phản hồi của Người. Chúa luôn luôn trả lời. Chúng ta thấy câu trả lời của Người ở đâu? Trong sách Tin Mừng mà chúng ta cần luôn luôn có trong tầm tay và cần được mở ra mỗi ngày, để nhận được một Lời sự sống hướng đến chúng ta.
Và chúng ta hãy quay lại lời khuyên mà tôi đã nói với anh chị em rất nhiều lần: hãy mang theo một cuốn Phúc Âm nhỏ trong túi của anh chị em, trong túi xách của anh chị em, và như thế khi anh chị em có một phút, hãy mở ra và đọc một điều gì đó, và Chúa sẽ trả lời.
Xin Đức Trinh Nữ Maria, người trung thành lắng nghe, dạy chúng ta nghệ thuật cầu nguyện luôn luôn và không mệt mỏi.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 29 Thường niên năm C (20/10/2019) - Cầu nguyện là điều kiện thiết yếu cho sứ mạng truyền giáo
Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!
Bài đọc thứ hai trong phụng vụ hôm nay cho chúng ta nghe lời khuyên nhủ của Thánh Phaolô Tông đồ gửi đến người môn đệ trung thành Timôthê: “Hãy rao giảng lời Chúa, hãy lên tiếng, lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện ; hãy biện bác, ngăm đe, khuyên nhủ, với tất cả lòng nhẫn nại và chủ tâm dạy dỗ” (2 Tm 4,2). Giọng điệu thật nồng nhiệt của Thánh Phaolô khiến Timôthê phải cảm thấy mình được giao trách nhiệm loan báo Lời Chúa.
Hôm nay, Chúa nhật Thế giới Truyền giáo, là dịp thuận tiện để mọi Kitô hữu đã lãnh nhận Phép Rửa ý thức sâu xa hơn về bổn phận cộng tác trong việc loan báo Lời Chúa, loan báo Nước Thiên Chúa với một tinh thần dấn thân mới mẻ. Cách đây một trăm năm, Đức Giáo hoàng Bênêđictô XV đã ban hành Tông thư Maximum Illud nhằm thúc đẩy mạnh mẽ tinh thần truyền giáo của toàn thể Giáo hội. Ngài cảnh báo rằng việc truyền giáo phải được thanh luyện theo tinh thần Tin mừng, để thoát khỏi những tàn dư của chủ nghĩa thực dân và được giải thoát khỏi những ràng buộc của các chính sách bành trướng của các quốc gia châu Âu.
Trong bối cảnh đổi thay của thế giới hôm nay, sứ điệp của Đức Bênêđictô XV vẫn còn mang tính thời sự, thúc giục chúng ta vượt thắng mọi cám dỗ khép kín và thái độ bi quan mục vụ, để mở lòng đón nhận niềm vui mới mẻ của Tin mừng. Trong thời đại toàn cầu hóa, vốn đáng lẽ phải xây dựng tình liên đới và tôn trọng các đặc thù dân tộc, nhưng vẫn còn bị chi phối bởi xu hướng đồng nhất hóa và bởi những xung đột quyền lực kéo dài, nuôi dưỡng chiến tranh và hủy diệt trái đất, người tín hữu được mời gọi đem đến khắp nơi, với niềm nhiệt thành mới, Tin mừng của Chúa Giêsu, Đấng mà lòng thương xót chiến thắng tội lỗi, niềm hy vọng chiến thắng sợ hãi, và tình huynh đệ chiến thắng hận thù. Đức Kitô là sự bình an của chúng ta, nơi Người mọi chia rẽ đều được vượt thắng; chỉ trong Người mới có ơn cứu độ cho mọi người và mọi dân tộc.
Để sống sứ mạng truyền giáo cách trọn vẹn, cần có một điều kiện thiết yếu, đó là: cầu nguyện, cầu nguyện sốt sắng và không ngừng, theo lời dạy của Chúa Giêsu, được công bố trong Tin mừng hôm nay, khi Người kể dụ ngôn về việc phải luôn cầu nguyện và đừng nản chí (x. Lc 18,1).
Cầu nguyện chính là sự nâng đỡ đầu tiên của Dân Chúa dành cho các nhà truyền giáo, với tình thương và lòng biết ơn dành cho sứ vụ khó khăn của họ, khi họ loan báo và trao ban ánh sáng cùng ân sủng của Tin mừng cho những người chưa được đón nhận. Hôm nay, thật là dịp thuận tiện để mỗi người tự hỏi: “Tôi có cầu nguyện cho các nhà truyền giáo không? Tôi có cầu nguyện cho những ai dấn thân đi xa để loan báo Lời Chúa bằng chứng tá đời sống không?” Chúng ta hãy suy nghĩ về điều này.
Nguyện xin Đức Maria, Mẹ của muôn dân, đồng hành và bảo vệ các nhà loan báo Tin mừng mỗi ngày.
Đức Phanxicô, Bài giảng Chúa nhật 29 Thường niên năm C (16/10/2016), Thánh lễ phong thánh cho 7 chân phước - Nâng đỡ nhau trong lời cầu nguyện
Anh chị em thân mến!
Bắt đầu buổi cử hành hôm nay chúng ta đã hướng tới Chúa với lời cầu nguyện: “Xin tạo trong chúng con một trái tim quảng đại và trung thành, để chúng con luôn có thể phụng sự Chúa với lòng chân thành và tinh thần trong trắng”. Tự mình chúng ta không ta không thể đào tạo cho mình một con tim như thế, chỉ có Thiên Chúa mới có thể làm việc ấy, vì thế chúng ta cầu nguyện để xin Chúa ban điều đó cho chúng ta – như là những thụ tạo của Ngài.
Trong cách thế này, chúng ta được dẫn vào trong đề tài cầu nguyện là trung tâm các bài đọc Kinh thánh của Chúa nhật này và nó cũng mời gọi chúng ta tụ tập nhau ở đây để tôn phong vài vị thánh nam nữ mới. Các vị đã đạt đích điểm, các vị đã có một con tim quảng đại và trung thành, nhờ lời cầu nguyện: các vị đã cầu nguyện với hết sức lực của mình, các vị đã chiến đấu và đã chiến thắng.
Như thế, hãy cầu nguyện, hãy cầu nguyện như ông Môsê là người của Thiên Chúa, là người của cầu nguyện. Chúng ta thấy ông hôm nay trong câu chuyện trận đánh chống lại Amalek, đứng trên đồi giang tay cầu nguyện. Nhưng thỉnh thoảng vì sức nặng, cánh tay rơi xuống, và trong những lúc đó đoàn quân của Dân Chúa bị thua. Khi đó hai ông Aharon và Khua để cho ông Môsê ngồi trên một tảng đá và nâng đỡ hai cánh tay của ông giơ lên, cho tới chiến thắng cuối cùng.
Đây chính là đời sống thiêng liêng mà Giáo hội mong muốn nơi chúng ta: không phải chiến thắng bằng chiến tranh, mà chiến thắng bằng hòa bình!
Trong câu chuyện của ông Môshê có một sứ điệp quan trọng: việc dấn thân cầu nguyện đòi hỏi sự nâng đỡ nhau. Mệt mỏi là điều không thể tránh được, đôi khi chúng ta không chịu được nữa, nhưng với sự nâng đỡ của các anh chị em khác lời cầu nguyện của chúng ta có thể tiếp tục cho tới khi Chúa hoàn thành công việc của Ngài.
Khi viết thư cho Timôthê là môn đệ và cộng sự viên của mình, Thánh Phaolô khuyên Timôthê vững vàng trong điều đã học hỏi và tin một cách vững chắc (2 Tm 3,14). Tuy nhiên, Timôthê cũng không thể làm một mình: ta không thắng trận chiến của lòng kiên trì, nếu không có lời cầu nguyện. Không phải một lời cầu nguyện rời rạc, không ổn định, nhưng được làm như Chúa Giêsu dậy trong Tin mừng hôm nay: “Cầu nguyện luôn luôn, không bao giờ mệt mỏi” (Lc 18,1). Đây là kiểu hành động mang tính kitô hữu: vững vàng trong lời cầu nguyện để vững vàng trong đức tin và trong việc làm chứng tá. Nhưng một tiếng nói vang lên trong chúng ta: “Lạy Chúa, làm sao không mệt mỏi được? Chúng con là người mà… cả ông Môsê cũng đã mỏi mệt!.. “Đúng thế, mỗi người trong chúng ta mệt mỏi. Nhưng chúng ta không cô đơn, chúng ta là phần của một Thân Mình. Chúng ta là chi thể của Thân Mình Chúa Kitô, là Giáo hội, mà các cánh tay giơ lên Trời ngày đêm nhờ sự hiện diện của Chúa Kitô phục sinh và Thánh Thần của Ngài. Và chỉ trong Giáo hội và nhờ lời cầu nguyện của Giáo hội mà chúng ta có thể vững vàng trong đức tin và việc làm chứng tá.
Chúng ta đã nghe lời Chúa Giêsu hứa trong Tin mừng: Thiên Chúa sẽ phán xử cho các người được tuyển chọn ngày đêm kêu lên Ngài (Lc 18,7). Đó là mầu nhiệm của lời cầu nguyện: kêu lên, không mệt mỏi và nếu bạn mệt thì xin trợ giúp để giữ cho tay giơ lên cao. Đó là lời cầu mà Chúa Giêsu đã vén mở cho chúng ta và ban cho chúng ta trong Thánh Thần. Cầu nguyện không phải là trốn chạy vào trong một thế giới lý tưởng, không phải là trốn thoát vào trong một sự yên tĩnh giả tạo ích kỷ. Trái lại, cầu nguyện là chiến đấu, là cũng để cho Chúa Thánh Thần cầu nguyện trong chúng ta. Chính Chúa Thánh Thần dậy chúng ta cầu nguyện, Ngài hướng dẫn chúng ta trong lời cầu nguyện, Ngài khiến cho chúng ta cầu nguyện như các người con.
Các Thánh là những người nam nữ đã vào cho tới tận cùng thẳm mầu nhiệm của lời cầu nguyện. Những người nam nữ chiến đấu bằng lời cầu nguyện, với tất cả sức lực của các vị, và chiến thắng nhưng không phải một mình: Chúa chiến thắng trong các vị và với các vị. Cả 7 chứng nhân mà hôm nay đã được phong hiển thánh cũng đã chiến đấu trận chiến tốt của đức tin và tình yêu với lời cầu nguyện. Vì thế, các vị đã vững vàng trong đức tin, với con tim quảng đại và trung thành. Nhờ gương sáng và lời bầu cử của các vị xin Thiên Chúa cũng ban cho chúng ta là những người cầu nguyện, ngày đêm kêu lên Thiên Chúa, mà không mệt mỏi; biết để cho Chúa Thánh Thần cầu nguyện trong chúng ta, và cầu nguyện bằng cách nâng đỡ nhau để các cánh tay giơ cao, cho tới khi Lòng Thương Xót Chúa chiến thắng.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 29 Thường niên năm C (20/10/2013) - Tại sao cầu nguyện liên lỷ?
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Trong Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu thuật lại một dụ ngôn về sự cần thiết phải luôn luôn cầu nguyện, không bao giờ mệt mỏi. Vai chính ở đây là một bà góa, nhờ nài nỉ với một quan tòa bất lương, nên đã làm cho ông thi hành công lý cho bà. Và Chúa Giêsu kết luận: nếu bà góa đã thuyết phục được quan tòa ấy, thì chẳng lẽ Thiên Chúa lại không lắng nghe chúng ta, nếu chúng ta kiên trì cầu xin ngài hay sao? Kiểu nói của Chúa Giêsu thật mạnh mẽ: “Và Thiên Chúa lại chẳng thi hành công lý cho những người Ngài chọn, ngày đêm kêu lên Ngài hay sao?” (Lc 18,7).
“Ngày đêm kêu lên” cùng Thiên Chúa! Hình ảnh này về kinh nguyện gây ấn tượng mạnh cho chúng ta. Nhưng chúng ta tự hỏi: tại sao Thiên Chúa lại muốn như thế? Chúa chẳng biết những nhu cầu của chúng ta hay sao? Nài nỉ với Thiên Chúa có ý nghĩa gì?
Đó là một câu hỏi hay, làm cho chúng ta đào sâu một khía cạnh rất quan trọng của đức tin: Thiên Chúa mời gọi chúng ta cầu nguyện kiên trì không phải vì Chúa không biết chúng ta cần điều gì hoặc vì Ngài không nghe chúng ta. Trái lại, Chúa luôn lắng nghe và biết tất cả chúng ta, với lòng yêu thương. Trong hành trình hằng ngày của chúng ta, đặc biệt là giữa những khó khăn, trong cuộc chiến đấu chống lại sự ác bên trong và bên ngoài chúng ta, Chúa ở cạnh chúng ta; chúng ta chiến đấu có Ngài ở cạnh và võ khí của chúng ta chính là lời cầu nguyện, làm cho chúng ta cảm thấy sự hiện diện của Thiên Chúa, lòng từ bi và ơn phù trợ của Chúa. Nhưng cuộc chiến chống sự ác thật là cam go và lâu dài, đòi phải kiên nhẫn và bền chí - như ông Môisê, phải giơ hai cánh tay lên để làm cho dân của ông chiến thắng (Xc. Xh 17,8-13). Sự thực là thế: đó là một cuộc chiến đấu cần phải thi hành mỗi ngày; Thiên Chúa là đồng minh của chúng ta, niềm tin nơi Ngài là sức mạnh của chúng ta, và kinh nguyện là sự biểu lộ đức tin. Vì thế Chúa Giêsu đảm bảo chiến thắng cho chúng ta, nhưng Ngài hỏi: “Khi trở lại, Con Người có còn thấy niềm tin trên mặt đất này không?” (Lc 18,8). Nếu đức tin tắt lịm, thì kinh nguyện cũng chấm dứt và chúng ta bước đi trong tối tăm, chúng ta sẽ lạc lối trên đường đời.
Vậy chúng ta hãy học nơi bà góa trong Phúc Âm cách cầu nguyện luôn mãi, không bao giờ mệt mỏi. Nhưng không phải để thuyết phục Chúa bằng lời nói! Ngài biết rõ hơn những gì chúng ta đang cần! Đúng hơn kinh nguyện kiên trì là sự biểu lộ niềm tin nơi một Thiên Chúa đang kêu gọi chúng ta cùng Ngài chiến đấu mọi ngày, mọi lúc, để chiến thắng sự ác bằng sự thiện.
Nguồn: archivioradiovaticana.va